Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8KgbUSTSUf

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

8.

tôi hẹn nhau lúc mười giờ sáng, nhưng tôi sợ kẹt giờ cao điểm nên dậy thật , chưa sáng đã lên đường.

Đường thông suốt, tôi ngắm Sô Nam lúc tờ mờ sáng.

Đến trung tâm thương mại đã hẹn thì nó vẫn đóng cửa.

Tôi liếc đồng hồ – bốn rưỡi sáng.

Có hơi thật.

Tôi bật đèn trong xe, rút cuốn sách ra đọc.

Ngủ muộn, dậy , đọc sách làm tôi buồn ngủ, lắc vài cái, cuối cùng đặt lưng ngả ghế nhắm mắt nghỉ.

Điện thoại reo, tôi tỉnh ngủ mơ mơ màng màng bắt máy.

“Alo…”

“Từ gia, mấy giờ rồi mà còn ngủ thế?” giọng Tiền Dực đầy năng lượng, “bản vẽ nhanh tuần sau rồi, tôi đã chen vào hàng cho cô, đừng lúc nào cũng thúc tôi như sắp chết ấy.”

“Cho đến khi nào ?” tôi dụi mắt, lắp bắp: “Thứ Hai là tuần sau, Chủ Nhật cũng là tuần sau.”

Tiền Dực càu nhàu: “Tiền ít vậy mà còn muốn thứ Hai nhận bản vẽ, sao cô dám làm vậy chứ!”

“Chậm thứ Ba,” tôi ngồi dậy, “muộn hơn nữa thì -”

Nhìn đồng hồ trên bảng táp-lô, tôi há hốc mồm, hét lên: “Sao đã mười một giờ rồi?!”

“Mới biết mười một à?” Tiền Dực bảo, “Nên tôi mới gọi chứ, giờ này còn ngủ được à…”

Tôi vội vùng khỏi xe, vừa chạy vừa hét: “Tôi có việc gấp, thôi tôi không nói nữa, nếu thứ Ba không có bản vẽ thì tôi chặt đầu anh cho xem!”

Cúp máy, tôi lao tới thang máy, bấm điên cuồng, rồi vội vã mở WeChat kiểm tra.

đất chứng giám, tôi chỉ chợp mắt có một lát – sao mấy tiếng đã trôi qua mất rồi!

Trong WeChat, khung trò chuyện với Lục Bác Nhã vẫn dừng ở tin nhắn hôm qua.

Anh không nhắn , chắc là giận, không thèm để ý tới tôi nữa rồi.

“Đinh” – thang máy vừa mở, tôi vội bước vào, ấn tầng liền soạn tin nhắn gửi cho anh.

Nhưng vừa đóng cửa, sóng điện thoại mất sạch, không còn nổi nửa vạch.

Tôi sốt ruột muốn chết, chỉ chờ cửa mở là lao ra, vừa chạy về phía quán lẩu vừa nhìn chằm chằm màn hình điện thoại vẫn chưa hồi tín hiệu.

Quán lẩu trang trí kiểu Trung Hoa cổ, những vách gỗ chạm trổ ngăn gian nửa kín nửa hở.

Tôi đảo mắt tìm quanh – chẳng có ngồi một mình cả.

Anh… chắc đi rồi.

Hai vai tôi trĩu , lòng như rỗng hoác – như vừa đánh mất thứ gì quý giá .

Ngay lúc tôi đang đứng ngây ra đó, cúi đầu buồn rười rượi, sau lưng bỗng vang lên một giọng nói êm ái như nhạc .

“Cô Từ?”

Tôi quay phắt lại, trong mắt phản chiếu bóng người mà tôi đã nghĩ tới suốt cả đêm – Lục Bác Nhã.

“Anh…,” giọng tôi khô khốc, đầu óc trôi lơ lửng, “sao anh chưa đi…”

“Cô chưa đến, tôi sao đi được.” Anh khẽ cười, nụ cười dịu đến mức khiến tôi nhói lên.

Hôm nay anh không ăn mặc kiểu nghiêm chỉnh như hôm trước, chỉ là áo sơ mi trắng với quần tây giản dị, gọng kính mảnh trên sống mũi, tay áo xắn gọn lộ cổ tay thon dài và làn da trắng ngần.

Trên cổ tay trái là một chuỗi ngọc đá, màu sắc bình thường thôi, nhưng được anh đeo lại bóng mượt, ấm như ngọc thượng hạng.

Bộ dạng này của anh chẳng một vị sư nghiêm túc, mà một sinh viên trai ôn hòa hơn –

Thật đúng là, nước trong sinh ra tiên, tự nhiên mà đến nao lòng.

“Bàn bên kia.” Anh bưng khay trái cây, đi trước dẫn đường.

Tôi theo sát phía sau, vừa đi vừa vội vàng thanh minh:

“Tôi không cố tình đến trễ , thật đấy! Thực ra tôi đi từ , còn hơn cả giờ cao điểm, chỉ là… xảy ra chút sự cố…”

Ngủ quên trong xe thì ngốc , nói ra còn thấy mất mặt.

Anh đột nhiên dừng lại, tôi đang nói thao thao thì không kịp thắng, đâm vào lưng anh.

Dù chỉ khẽ thôi mà anh vẫn bị tôi húc cho loạng choạng bước lên trước một bước.

“Cẩn thận!” Tôi vội kéo anh lại, lúng túng đến nỗi miệng giật giật: “Xin, xin lỗi…”

Anh không để bụng, chỉ cười : “Đến rồi, chỗ này.”

Thần tiên có bằng lòng làm với phàm nhân không tôi không biết, nhưng chắc Lục Bác Nhã thì không cần đến như tôi.

Lẩu uyên ương, một nồi chia đôi – bên anh là nước trong, bên tôi là dầu đỏ cay xè.

Thật đúng là nước sông với nước giếng, rạch ròi rõ ràng.

Tôi ngồi cắm cúi gắp thịt, trong lòng cứ nghẹn nghẹn.

“Cô Từ.” Anh gọi khẽ.

Tôi ngẩng lên, thấy anh đang đưa qua cái tạp dề.

Anh đưa tạp dề, lại rót nước, gắp trái cây, hết cái này tới cái kia.

Cả nhà hàng nổi tiếng phục vụ tận tình thế mà còn không bằng anh.

Chỉ là một buổi ăn cảm ơn, vậy mà anh vẫn chăm đến vậy.

Nếu sau này có người , chắc anh nâng như trứng, hứng như hoa mất thôi.

“Cô Từ?”

“À?” Tôi giật mình, nhận ra mình vừa thất thần, “Anh nói gì ạ?”

“Đồ uống, cô muốn không?” Giọng anh dịu .

“Không cần , vẫn còn nửa ly,” tôi cười gượng, tiện hỏi, “Vòng tay anh đeo , là ngọc à?”

“Cái này à?” Anh giơ cổ tay, lắc lắc, “Không phải ngọc.”

“Không phải ngọc mà thế à,” tôi cười trừ, “chắc là do người đeo hợp nên thôi.”

Anh mím môi, ánh mắt như có ý cười: “Người đeo không có gì, là nhờ người tặng điểm.”

“Tặng?” Tôi tò mò, “ tặng thế ạ?”

“Một người quen từ lâu rồi…” Anh khẽ nói, “một người .”

cũ à,” tôi hiểu ra, “bảo sao quý thế, chắc anh đeo mãi từ hồi đó đến giờ rồi nhỉ?”

“Ừ, từ ngày nhận, hơn mười nay chưa rời tay.” Anh gật đầu.

“Thật hiếm có.” Tôi gật gù.

Đến đây, tôi biết nếu hỏi là vượt giới hạn, bèn khéo léo đổi chủ đề.

“Anh kể cho tôi nghe chút về trường đại học được không?” Tôi nhìn anh, mắt sáng long lanh.

Anh không hề tỏ vẻ chán, kiên nhẫn kể, từ công việc giảng dạy đến sinh viên, đến những chuyện thú vị trong lớp học.

Mỗi người một tính, đụng nhau lại sinh ra đủ trò cười.

Thế giới trong trường đại học quả nhiên vừa trẻ vừa sống động.

Tôi nghe mà như nuốt chữ, cuối cùng khẽ thốt: “…Thật tốt .”

“Cái gì tốt?” Anh nghiêng đầu hỏi.

“Đi học ấy.” Tôi cười, “Đi học thật tốt.”

Đi học, đọc sách – là điều tôi ngưỡng mộ cả đời.

Có hơi ngại, tôi cắn đầu đũa, lí nhí: “Thật ra tôi cũng thích đọc sách lắm…”

Rồi ngẩng lên: “Còn anh, anh thích làm gì?”

“Tôi có nhiều sở thích lắm, phần lớn chẳng đáng nói, gần đây hứng thú chắc là đi du lịch.” Anh đưa cho tôi một tờ giấy, “Tôi vừa mới quay lại đây, còn nhiều nơi chưa đi, nếu có hội, muốn đi dạo cho biết.”

À phải, dì nói Lục Bác Nhã là người Hương Giang.

“Bên này lắm, nhiều chỗ đáng đi lắm – ngay Tô Nam thôi, trong thành có vườn, ngoài thành có núi.”

Anh cười: “Có dịp đi cùng nhé?”

“Được ạ!” Tôi đáp ngay, lòng vui không để cho hết.

Anh thật chu đáo – biết tôi vụng về, lại không hề chê.

Tôi vừa nói nghề nghiệp, vừa đến trễ, mà anh vẫn dịu dàng như vậy…

Thật khiến người ta muốn khóc.

Lẩu sắp cạn, bỗng có ba bốn thanh niên đi ngang qua, người cuối cùng đột nhiên sững lại, nhìn về phía bàn tôi.

sư Lục?!”

Câu nói không to không nhỏ, nhưng mấy người còn lại đều quay phắt sang nhìn.

“Các em cũng đến ăn à?” Lục Bác Nhã không bất ngờ, chỉ hỏi .

“Dạ, dạ-”

Đám sinh viên đứng nghiêm như quân đội, mắt vẫn lén liếc về phía tôi.

Tôi hơi gật đầu, coi như chào.

Anh không nói gì , bọn họ cũng không dám ở lại lâu, kéo nhau đi, vừa đi vừa lí nhí:

“Người ngồi đối diện thầy là gái hả?”

“Chắc chắn rồi!”

“Không ngờ sư lại thích kiểu này nha…”

Tôi bật dậy: “Mấy em đứng lại!”

Tiếng tôi vang to, mấy người kia giật mình quay lại, ngay cả Lục Bác Nhã cũng nhìn tôi.

Tôi nghiêm túc nói: “Tôi với sư Lục chỉ là bình thường, không phải quan hệ nam nữ gì , đừng hiểu lầm.”

Cả nhóm ngẩn ra, rồi nhìn sang anh.

Một người rụt vai run khẽ: “À… vậy à… ha ha… hình như bên này hết bàn rồi, bọn em qua quán bên cạnh nhé! Thầy cứ ăn thong thả ạ-”

Nói quay đầu chạy, nhanh như trốn mạng.

Tôi ngồi , nhìn anh, nghiêm giọng:

“Anh điều kiện tốt thế, đừng để người ta hiểu nhầm, ảnh hưởng chuyện xem mắt.”

Lục Bác Nhã bình thản gắp rau trong nồi, khẽ khuấy, rồi ngẩng đầu, đôi mắt sáng như nước:

“Thế nghĩa là… cô Từ không có cảm tình với tôi?”

Nồi lẩu sôi ùng ục, tôi cũng sôi ùng ục theo.

Anh đặt đũa , chậm rãi nói tiếp:

“Hay là, tôi có chỗ nào khiến cô không vừa ý?”

Tôi cứng họng.

Anh mỉm cười: “Nếu tôi sửa được, cô có thể cho tôi hội… để hiểu nhau hơn không?”

Mỗi chữ anh nói tôi đều nghe rõ. Gộp lại – đúng, là nghĩa đó sao?

Anh muốn tiếp tục gặp tôi?

Phải không? Phải không??

Khi tôi còn đang rối bời chưa tin nổi, anh lại khẽ nói, giọng trầm thấp như gió xuân:

“Tôi có thiện cảm với cô Từ. Nếu được, tôi muốn xem giữa ta có thể đi xa hơn không.”

Anh nói anh có thiện cảm với tôi…

Không nghe nhầm. Không mơ.

Lục Bác Nhã thật sự nói, anh thích tôi!

Tôi há miệng, ngẩn người. Anh lại định nói gì đó, tôi vội giơ tay:

“Khoan đã! … không, ba phút! Chờ tôi một chút!”

Tôi gần như chạy ra khỏi quán, còn quay lại hô to:

“Anh phải chờ tôi đó!”

Chạy vào nhà vệ sinh, tôi mở vòi nước xối mạnh, rửa mặt liên tục hai lần.

Ngẩng đầu lên, nhìn mình trong gương.

Tóc ngắn chạm tai, da ngăm, người gầy nhưng rắn chắc, mặt mày bình thường chẳng có nét nào nổi bật.

Nhìn lần nữa – thân hình phẳng lì, từ trên dưới.

Thị hiếu của anh… có phải lạ không?

Hay anh để ý đến tôi không phải vì vẻ ngoài?

Nhưng… tôi cũng chẳng có “nội tại” gì đáng để thích!

Loại trừ hết khả năng – chỉ còn một lý do hợp lý : tiền.

Có tiền là ưu điểm duy của tôi.

Vậy lẽ nào anh vì tiền? Nhưng nhìn anh… không người ham tiền chút nào.

Tướng mạo có thể giả, phong độ thì không.

Cử chỉ, ánh mắt, giọng nói của anh đều mức trầm ổn, tao nhã.

Nếu không vì tiền, cũng chẳng vì sắc – vậy là vì cái gì?

Tôi hít sâu hai hơi, vỗ mặt, nhìn mình trong gương.

Không đoán nổi thì hỏi cho rồi!

Vào nhà vệ sinh lúc hấp tấp, ra lại quán thì bước chân tôi như gió.

Tôi nhìn anh, nói một mạch:

“Tôi không có học vấn, cha mẹ mất , lớn lên vất vả, ngoại hình bình thường, dáng người… cũng không có gì, có chút tiền nhưng xa mới gọi là giàu. Anh tốt như thế, thật sự muốn với tôi sao?”

Anh nghe , lắc đầu.

tôi thắt lại, buột miệng: “Anh… không nghiêm túc sao?”

Lục Bác Nhã khẽ cười:

“Tôi không tốt như em nghĩ, và em cũng không tệ như em nghĩ.”

Tôi ngây ra.

Từ trước đến nay, chưa nói với tôi như vậy.

Ngay cả tôi cũng thấy mình chẳng ra gì, vậy mà anh lại bảo tôi không tệ.

Ánh mắt anh dịu dàng, sáng trong, không hề có chút khách sáo nào –

như thể, anh thật lòng nghĩ thế.

Tôi gãi gãi tai, mặt hơi nóng:

“Nếu anh thấy tôi… cũng được, thì tôi… tôi cũng thấy anh tốt.”

Anh cong môi, mắt híp lại như cười: “Thật không?”

“Thật mà!” Tôi gật đầu lia lịa.

Thấy nụ cười trong mắt anh rõ, tôi hoảng hốt quay đi – chưa tới một giây, lại quay lại.

Tai tôi vẫn nóng, má vẫn nóng, vẫn đập loạn, nhưng tôi nói chắc như đinh:

ta… xem nhé.”

Một bữa lẩu, đổi lấy một người để tiến xa hơn – Lục tiên sinh.

Tôi ra khỏi quán mà cảm giác chân như chẳng chạm đất.

Còn anh, vẫn điềm tĩnh như thường.

Thanh toán , anh đưa tấm vé gửi xe cho tôi:

“Cho em dùng.”

Dù gì thì tôi cũng là chủ thầu, tính ra cũng được gọi là… có xe có nhà rồi nhỉ.

Không có chút đầu óc thông minh, sao tôi phát tài được chứ?

Vì vậy – hội đến, phải nắm thật chặt!

Không chần chừ, tôi trừng mắt nói không chớp mắt:

“Tôi… không lái xe !”

Tôi rõ ràng biết mình đang nói trắng trợn, gian xảo, không chớp mắt.

Khác hẳn với người đạo mạo như Lục Bác Nhã.

“Ồ?” Anh nhận lại vé gửi xe, thong thả đáp, “Tôi cũng không lái xe.”

Tôi: “…”

Bây giờ mà nói thật, bảo “thật ra tôi có lái, nhưng quên mất” còn kịp không ?!

“Buổi chiều tôi còn có lớp, phải về trường. Gần đây thôi, đi bộ nhé?” anh hỏi.

Tôi gật đầu lia lịa, mắt sáng như đèn pha.

Đến cửa trung tâm thương mại thì mưa lại bắt đầu rơi.

Cả tôi lẫn anh đều tay không.

Tôi liếc sang giá để dù –

Một, hai, ba, bốn, ơi, tận cây dù!

Sao không phải chỉ còn một cây như trong phim chứ?

Nói thật nhé, bây giờ cũng tự giác mang dù à? Toàn dân tối giản hoá, bỏ bớt đồ rồi?!

Lục Bác Nhã cũng thấy. Anh không nói gì, chỉ lấy điện thoại ra gọi.

“Chu Kiệt, các em còn đang ăn à?… Ngoài đang mưa, chỗ cửa tầng một chỉ còn cây dù thôi. Các em bốn người, mỗi người lấy một cây, lấy ngay nhé.”

Đúng là người vừa vừa tốt, thầy mẫu mực của !

Cúp máy, anh quay sang mỉm cười với tôi:

“Sinh viên trẻ chỉ biết mải chơi, mưa mà chẳng mang dù. Bốn cây để lại cho bọn họ, ta dùng một cây chung, cô không phiền chứ?”

“Tôi không phiền .” Tôi thuận thế mà nhận luôn, “Mưa nhỏ thôi, che tạm cũng đủ mà.”

Dù của trung tâm nhỏ lắm.

Che một người thì vừa, che hai người thì… chen nhau tấc.

So với người phong độ nho nhã như Lục Bác Nhã, tôi là dân làm công trình, mưa gió có hề gì.

Thế nên tôi khẽ dịch ra ngoài, nhường khoảng trống cho anh.

Nhưng anh cũng khẽ nghiêng về phía tôi.

Tôi lại nhích ra.

Anh lại theo sát.

Tôi lùi, anh tiến.

Tôi lùi nữa…

“Cẩn thận!”

Một cánh tay siết ngang eo, cả người tôi bị kéo mạnh về sau.

Một chiếc xe điện vụt qua sát bên, nước bắn tung tóe.

Tôi hoàn toàn bị ôm trọn trong vòng tay anh, dưới chiếc dù nhỏ.

Hương hoa ngọc lan thoang thoảng trên người anh – thanh, , dịu, nhưng lại khiến người ta đập loạn nhịp.

Tôi ngẩng lên, nhìn vào đôi mắt sau gọng kính của anh.

Trong mắt anh, bóng tối sâu thẳm như xoáy nước, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta có cảm giác muốn chìm vào đó, không lối thoát.

tôi đập loạn, vang cả trong tai.

“Thình thịch, thình thịch…” như trống thúc vào lòng ngực.

Môi tôi run , anh hạ mắt, rồi ngẩng lên – ánh nhìn lại trở nên dịu như nắng .

“Không sao chứ?” anh hỏi.

Tôi chưa kịp đáp, chỉ cảm thấy một khoảnh khắc trước đó, ánh mắt ấy – không ánh nhìn của vị sư ôn hòa, mà dã thú ẩn trong bóng tối.

Nhưng rồi… bóng thú biến mất, tiên nhân lại hiện ra.

Anh buông tay, tôi lại vô thức nắm lấy vạt áo anh, khẽ nghiêng người gần hơn – chỉ muốn nhìn rõ, đôi mắt ấy là chứa bóng tối, hay chứa ánh sáng.

Hành động hoàn toàn theo bản năng.

Dù là người điềm tĩnh như anh, trong mắt cũng thoáng qua một tia ngạc nhiên.

Khoảng cách giữa hai người lúc gần – gần đến mức có thể cảm nhận hơi thở của nhau.

Bỗng “bíp!” – còi xe chói tai xé không gian.

Tôi giật mình, lập tức buông tay, cúi đầu líu ríu:

“Xin lỗi! Xin lỗi, thật sự xin lỗi!”

Nhìn lại anh, mặt tôi đỏ bừng, đập nhanh hơn.

“Không sao.” Anh mỉm cười dịu dàng, “Cô vẫn nên đứng gần tôi chút, kẻo dính mưa cảm lạnh.”

“Tôi không dám lại gần …” tôi đưa tay xoa tai, ngượng ngùng, “gần anh , tôi nói chẳng nên lời.”

“Tại sao?” anh khẽ hỏi.

“Thì… hồi hộp chứ sao!” Tôi nhìn vũng nước nhỏ, cười thầm, “Lần đầu đứng gần thế này với người mà sau này có thể cưới, tôi sắp nói lắp luôn rồi.”

Anh khẽ cúi đầu, không đáp.

Tôi ngẩng lên, nghiêng đầu: “Sao thế?”

“Không sao.” Anh lại ngẩng mặt, ánh mắt ấm áp như gió xuân, “Chỉ là không ngờ cô em xem tôi là người để kết hôn.”

“Chứ không phải à?” tôi nhíu mày, “Xem mắt chẳng phải để kết hôn sao?”

“Phải,” anh khẽ cười, giọng trầm thấp, “nhưng tôi sẽ không vì xem mắt mà kết hôn.”

Ờ…

“Vậy… tôi với anh… là gì?”

Chơi qua đường? Hay kiểu “mối quan hệ mở” đang thịnh hành?

Anh nghiêng đầu, nhìn tôi, giọng thấp nhưng rõ:

“Cô Từ, tôi nghĩ nên nói thật với em. Dù sao em cũng thắn.

Xem mắt chỉ là hội để gặp gỡ, tôi sẽ không vì nó mà kết hôn.

Tôi kết hôn – chỉ có một lý do duy .”

Tôi im lặng. Trong đầu lướt qua hàng loạt từ: “môn đăng hộ đối”, “tài tử giai nhân”, “liên minh mạnh – mạnh”…

Dù cái nào, cũng chẳng dính gì tới tôi.

Vừa mới vui mừng vì “ ta xem”, vậy mà chưa đến mấy tiếng, anh đã nói “ rồi”.

Thì ra câu “En cũng không tệ” chỉ là phép lịch sự.

Thì ra câu “Tôi có thiện cảm với em” chỉ là khách khí.

Tôi… lại tưởng thật.

Hình bóng của tôi phản chiếu trong vũng nước, đang cười khổ.

“Cô Từ,” giọng anh khẽ vang lên bên tai, dịu như gió xuân, “tôi sẽ chỉ kết hôn vì tình – không vì bất kỳ điều gì khác.”

Mưa rơi lộp bộp trên mặt dù, nhịp nhỏ và dày.

Giữa mùa hạ, hiếm khi có sấm sét.

Nhưng tôi lại nghe rõ – tiếng sét trong lòng.

Rầm rầm, như sét đánh đỉnh đầu.

luồng sét nổ tung.

Tôi tê liệt, đầu óc trống rỗng, chỉ còn cái miệng là chưa “rời thân thể”.

Cái miệng ấy – tự có ý kiến riêng.

Nó lẩm bẩm:

“Xem mắt thì không được, chỉ được thôi…

Thế là tôi vẫn có hội đúng không?

Nhưng nếu cả đời tôi không thể cưới anh, thì tôi vui cái gì…

cái gì… còn gì nữa…”

“Cô Từ, em có nghe nhầm ý tôi-”

“Tôi biết mà… tôi không có hội …Người như tôi, anh sao mà nổi chứ…Sao xem mắt lại không được…Phải mới được sao…Một người đơn phương có được không… gấp đôi có tính không…”

Tôi nói lúc lộn xộn, đầu bắt đầu đau buốt.

Cơn nhức phía sau gáy như nhát búa nện vào.

“Cô Từ!”

Tôi mơ hồ nghe anh gọi tên, rồi cảm giác có đó kéo tay tôi ra khỏi đầu.

Tôi ngước lên – hình anh rõ rồi mờ, thế giới bắt đầu xoay tít.

“Cô Từ!!”

Trước khi ngất, tôi nghe rõ – anh gọi tôi.

Giọng anh trầm, khẩn thiết, nhưng trong tai tôi, lại như tiếng gọi xa xăm của một cậu thiếu niên:

“Từ Ly!”

… trong ký ức xa xôi đó… đã gọi tôi như vậy?

Tùy chỉnh
Danh sách chương