Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cuối cùng cũng tiễn được Trì Xuyên ra cửa, cơn buồn ngủ của tôi cũng tan hơn nửa.
Khi đi ngang qua đại sảnh, tôi chợt phát hiện các lão bối và tiểu bối trong tộc Bạch Hổ đều đứng bên sảnh, khí thế nghiêm trang chẳng gì nghị sự.
Tôi không rõ đang xảy ra chuyện gì, bản năng nghĩ rằng họ đang chuẩn bàn chuyện lớn, vội vàng định rút lui để không làm phiền.
ngờ ánh mắt của tất các viên Bạch Hổ đều đồng loạt tập trung lên người tôi, giống như đang dành cho tôi sự tôn kính tối cao.
Cứ như tôi vừa làm một việc kinh thiên động địa vậy.
Tôi: ?
Không hiểu gì , nhưng cũng thấy hoảng.
Tôi đơ mặt gật đầu với họ một cái.
Sau đó, họ liền tự động tản ra.
Giữa đám đông, đứa nhóc chỉ nói mà hóa hình lén rúc bên chân tôi, thì thầm bằng âm lượng nghĩ là tôi không nghe thấy:
“Thấy thấy , em đã nói cái tên đại ma vương lạnh lùng đó không lợi hại bằng vợ anh rồi mà? Giờ tin hả?”
“Phu nhân của tộc trưởng đúng là siêu lợi hại luôn á.
“Vậy sau này tụi có đi xin phu nhân bớt cho tụi vài bài huấn luyện không?”
đứa nhỏ lạch bạch rời đi, còn tôi thì đứng tại chỗ trầm ngâm.
Rốt cuộc tôi đã làm chuyện kinh thiên động địa gì mà tộc Bạch Hổ nghĩ vậy?
12
Khi Trì Liên vừa đi ngang qua tôi, vừa gặm hạt dưa, tôi liền giơ tay kéo cô ấy lại.
Tôi trầm ngâm hỏi:
“Này, sao nãy người lại nhìn tôi như vậy?”
Trì Liên sặc hạt dưa, phun luôn vỏ ra :
“Trời ơi, cô thật sự không à?”
“ tộc Bạch Hổ chúng tôi, nắm quyền thì dựa nắm đấm.
“ đấm mạnh, người đó lên làm tộc trưởng.”
Năm đó Trì Xuyên chỉ mười tám tuổi, trong mắt các dị nhân Bạch Hổ thì vẫn chỉ là một thằng nhóc.
Nhưng anh lại đánh bại tộc trưởng đời trước, chính thức trở tộc trưởng của tộc Bạch Hổ.
năm sau, có không ít Bạch Hổ đầy tham vọng nhăm nhe chiếc ghế ấy, nhưng đều Trì Xuyên đánh cho tâm phục khẩu phục, không dám nhắc lại nữa.
Tộc Bạch Hổ phần lớn là những người thật thà, vui buồn gì cũng hiện rõ ra mặt.
Chỉ có Trì Xuyên là ngoại lệ.
Tuy sở hữu một khuôn mặt đẹp đến mức khó thở, nhưng lại lạnh như băng.
kể thủ đoạn cứng rắn, ngày nào cũng bắt các dị nhân luyện tập tăng cường để nâng cao mạnh chung của tộc.
Cường độ huấn luyện cao người kêu khổ không thôi, nhưng Trì Xuyên lại càng khắt khe với chính , ép bản thân luyện tập còn nghiêm ngặt hơn người .
Vì thế mà người thật sự tâm phục khẩu phục.
Chỉ trong ba năm, Trì Xuyên đã dẫn dắt tộc Bạch Hổ trở một trong ba tộc mạnh nhất giới dị nhân.
Nói đến đây, Trì Liên bỗng cười tiếng:
“ thật sự biến thái quá mức rồi, hồi trước trong tộc cũng có vài cô gái thích , kết quả huấn luyện ma quỷ của hành cho sợ đến xanh mặt, thấy là run như cầy sấy.”
Nói đoạn, Trì Liên cười híp mắt, bóp nhẹ má tôi:
“Nhưng mà!
“Giờ Trì Xuyên lại cúi đầu trước mặt cô, địa vị trong nhà đã quá rõ ràng rồi còn gì.”
“Bảo sao tộc không ngưỡng mộ cô cơ chứ?”
“Cô đúng là phụ nữ trong phụ nữ, giống cái trong giống cái, siêu cấp lợi hại.”
“Lần đầu tiên tôi thấy Trì Xuyên chịu mềm mỏng như thế này đó!
“Đã ghê nha!!!”
13
Cũng nhờ chuyện lần trước, tôi nhanh chóng hòa nhập được với đại đình tộc Bạch Hổ.
Dị nhân Bạch Hổ tính cách rất đơn thuần, nói chuyện thẳng thắn, sống với nhau cũng vô cùng dễ chịu.
So với đám họ hàng nhà tôi – nơi cũng lắm chuyện, lòng vòng rắc rối – thì đúng là tốt hơn gấp trăm lần.
đây lâu dần, tôi cũng muốn góp chút cho sự phát triển của đại đình Bạch Hổ này.
Các dị nhân trong tộc ngày nào cũng bận bịu huấn luyện, nhưng những bé hổ sinh thì lại cần được quan tâm về mặt tình cảm, điều này họ khó cân bằng.
Tôi chủ động đứng ra xin được giúp họ chăm sóc bé hổ.
lúc thức thì bám người một chút ra, bé hổ ăn ngoan ngủ ngoan, cực kỳ dễ thương.
Lúc rảnh rỗi, tôi còn tranh thủ quay video cảnh các bé ăn uống ngoan ngoãn.
Sau khi được ba mẹ bé đồng , tôi đăng lên mạng và bất ngờ nhận được sự yêu thích.
Tiền quảng cáo nhận được, sau khi bàn bạc cùng các dị nhân Bạch Hổ, chúng tôi lập nên một quỹ từ thiện chăm sóc động vật hoang.
Được làm điều thích, tinh thần tôi tốt hơn hẳn so với hồi còn cày cuốc vắt kiệt công ty.
Tôi đã chẳng còn là người phụ nữ chán nản như hồi gả nhà họ Trì nữa.
Bây giờ ngày nào tôi cũng tràn đầy sống.
Nhưng mà… Trì Xuyên có vẻ buồn bực vì tôi dạo này lơ là anh ấy.
Không khí trong tộc cũng như thấp hẳn xuống.
Các dị nhân Bạch Hổ đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng cùng nhau đề nghị cho chúng tôi ra hưởng tuần trăng mật.
Bọn họ nhao nhao:
“Phu nhân tộc trưởng là người phàm mà, loài người rất coi trọng chuyện tuần trăng mật đó, tộc trưởng, ngài đừng lấy quy củ của dị nhân chúng áp lên cô ấy!”
“Đúng rồi đúng rồi, người cứ yên tâm ra đi, không có người, tộc Bạch Hổ vẫn hoạt động như thường!”
Thế là, sau một phen giả vờ khó xử trước mặt người, chờ nghe đủ loại cam kết đảm bảo rằng họ sẽ nghiêm túc luyện tập dù thiếu anh ấy, Trì Xuyên cuối cùng cũng đồng .
Trước khi anh đến hỏi kiến tôi, Trì Liên đã nhanh chân báo trước tin này cho tôi rồi.
Cuối cùng, Trì Liên còn nghiến răng nghiến lợi mà nói:
“Hứ, tôi thấy chắc trong lòng đang cười toe toét rồi đấy!
”Bề thì làm bộ làm tịch, khó xử các kiểu, thật ra là chỉ đợi người hứa sẽ ngoan ngoãn luyện tập khi vắng mặt thôi.
“Khôn như cáo, đồ Hổ có tâm cơ!”
14
Không không nói, Trì Xuyên đúng là rất tính toán.
Nhưng… anh ấy chịu bỏ công vì “trẫm” là được rồi.
Ngày đầu tiên trong tuần trăng mật, Trì Xuyên đích thân quấn tạp dề bếp nấu ăn cho tôi.
Việc nấu ăn không trọng điểm.
Trọng điểm là — dưới tạp dề… anh ấy không mặc gì .
Lúc mang đồ ăn lên, anh cúi người xuống, cơ ngực rắn chắc đầy đặn gần như dính sát mặt tôi.
Nhìn… ngon thật đấy…
À, đừng hiểu lầm, tôi nói món ăn ấy.
Cuối cùng món ăn cũng được bày lên hết.
Tôi khẽ liếc qua ngực Trì Xuyên, làm như không có chuyện gì xảy ra rồi thản nhiên mở miệng:
“Ăn cơm thôi.”
Vẻ mặt Trì Xuyên vẫn bình thản như núi.
Không biểu cảm, ngồi đối diện tôi, thỉnh thoảng gắp đồ ăn bát tôi.
Nhưng sự chú của tôi luôn những thứ kéo đi.
Ví dụ như mạch máu xanh nhạt nổi lên mu bàn tay anh.
Ví dụ như đôi môi mỏng ánh lên dưới đèn sau một ngụm rượu nhẹ, và yết hầu trượt xuống theo từng lần nuốt.
Đến khi tôi nhận ra, mũi chân đã đặt lên đùi anh từ lúc nào.
Ánh mắt Trì Xuyên trở nên sâu thẳm, như thợ săn nhìn thấy mồi vừa rơi bẫy, không cách nào phản kháng.
Bàn tay thô ráp của anh siết lấy cổ chân tôi, chậm rãi vuốt ve.
Về sau…
Tôi chỉ còn nhớ ánh đèn đung đưa hỗn loạn, cùng ly rượu vang còn sót lại ấm.
Còn có… cái đuôi của Trì Xuyên.
Anh ấy thật sự rất cách… sử dụng đuôi của .
15
Sau một lần đã nếm được vị ngọt, Trì Xuyên càng thêm đòi hỏi không ngừng.
lực anh lại quá tốt, tôi gần như kiệt .
Rõ ràng lúc nào cũng là anh chủ động dụ dỗ tôi trước.
đời người mang theo đồ đi nghỉ mà lại toàn là tạp dề trần trụi hoặc sơ mi xuyên thấu chứ?
Vậy mà lần nào cũng là tôi hỏi, anh giả vờ ngạc nhiên, rồi ba lần phủ nhận.
Rất tốt.
Chiêu “dụ rồi chạy” của anh đã công tôi không rời mắt khỏi anh được nữa.
Tình cảm giữa tôi và Trì Xuyên ngày càng sâu đậm, càng hiểu anh nhiều, tôi càng nhận ra anh có đến tám trăm cái tâm nhãn.
Anh lúc nào cũng thầm lặng dụ tôi, chẳng giống chút nào cái dáng vẻ cấm dục lãnh đạm khi gặp mặt.
Tôi thậm chí nghi ngờ… trước khi gặp tôi, anh đã điều tra sẵn mẫu người tôi thích rồi.
Nhưng tiếc là tôi không có bằng chứng.
Tuần trăng mật còn kết thúc, Trì Xuyên đã triệu hồi khẩn cấp về.
Bí cảnh mà Trì Liên và những người từng thám hiểm trước đó xảy ra vấn đề.
tộc dị nhân bàn bạc với nhau, quyết định cử dị nhân mạnh nhất trong từng tộc đến khảo sát.
Với tộc Bạch Hổ, tất nhiên là Trì Xuyên ra mặt.
Trước lúc anh đi, tôi dặn anh cẩn thận, còn cố đùa một câu để xua tan không khí ly biệt:
“Em không muốn sáng mai ngủ dậy đã góa phụ đâu.”
“Đến lúc đó em nên tái giá… hay là tái giá nhỉ?”
Trì Xuyên nghe xong, đôi mắt nguy hiểm nheo lại, cúi người vừa hôn vừa cắn tôi.
Anh khàn giọng cảnh cáo:
“Em đừng có mà mơ!”
16
Vì đã có sự chuẩn từ trước, nên chuyến khảo sát của Trì Xuyên và người diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Chỉ mất một tuần, bọn họ đã khoanh vùng được khu vực nguy hiểm, còn mang về rất nhiều tài nguyên tu luyện.
Để ăn mừng cho lần hành động công này, đại tộc dị nhân quyết định tổ chức một buổi tiệc mừng.
Trì Xuyên bận rộn xã giao với các tộc trưởng , không đến tìm tôi được.
Trì Liên sợ tôi không quen với không khí tiệc tùng, nên dẫn tôi đi dạo khắp nơi, còn giới thiệu bạn bè của cô ấy cho tôi .
Trong số đó có một nữ dị nhân Xà Tộc tên là Thanh Vân, vừa thấy tôi kịp được Trì Liên giới thiệu đã chủ động nâng ly chào hỏi.
Cô nhẹ giọng mở lời:
“Cô chính là cô gái loài người mà Trì Xuyên cưới về à?”
Giọng nói của Thanh Vân mềm mại uyển chuyển, nhưng không hiểu sao lại tôi lập tức liên tưởng đến loài rắn độc đang ẩn trong bóng tối, chỉ chờ thời cơ cắn trúng cổ mồi.
Ánh mắt của các dị nhân xung quanh đều đổ dồn về phía tôi, tò mò và thăm dò.
Tôi bình tĩnh nâng ly, cụng nhẹ với cô một cái rồi đáp:
“, tôi là vợ hiện tại của tộc trưởng tộc Bạch Hổ – tên tôi là Lâm Khê.”
Thanh Vân khẽ bật cười một tiếng:
“Lâm Khê, rất vui được làm quen với cô.”
Đúng lúc đó, Trì Liên có cuộc gọi gấp, vội vàng chạy ra đại sảnh nghe điện thoại.
Những người dị nhân thấy tôi và Thanh Vân chỉ xã giao vài câu, không có gì kịch tính, bèn tản ra, không còn để đến nữa.
Dạ tiệc đúng là nơi rối rắm nhiều tầng tầng lớp lớp phép thử.
Huống hồ tôi lại là người, có không ít dị nhân vốn đã xem thường tôi, đang âm thầm chờ xem tôi mất mặt.
May mà vừa nãy có Trì Liên bên cạnh.
Giờ cô ấy đi rồi, tôi cũng định tìm lý do rời đi một lát để hít thở không khí.
Nhưng bất ngờ Thanh Vân lại giữ tay tôi lại, vuốt lại vài sợi tóc bên tai, đôi mắt ánh lên tia thâm :
“Lâm Khê, cô không, tộc Bạch Hổ sùng bái mạnh.
“Cô là người, Trì … cô thật sự sống ổn chứ?”
Tôi theo phản xạ đáp lại:
“ người trong tộc đối xử với tôi rất tốt.”
Thanh Vân mỉm cười, buông tay xuống như không có gì, nhưng câu tiếp theo lại đánh thẳng điểm yếu:
“Là vì Trì Xuyên không?”