Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
12
Ta vừa định mở lời thì lại hắn :
“ người đến tìm ngươi rồi.”
Vừa dứt lời, từng mảng ánh nến đột ngột bừng , xé toạc màn đêm yên tĩnh.
Lần lượt thắp sáng quanh người ta.
“Tiểu chủ Thẩm, cuối cùng tìm được người rồi.”
Dưới ánh nến lay động, Thái tử từ bóng tối ra, khuôn lẫn giữa sáng tối, khó phân rõ cảm xúc.
Ta theo bản năng ngoảnh lại, tiểu thị vệ vừa rồi chẳng còn tung tích.
Thái tử cởi ngoại bào khoác người ta.
Không khí xung quanh im ắng, ta len lén ngẩng đầu quan sát thần sắc Thái tử.
Chỉ cảm thấy bất an.
13
Vừa chân viện.
Đập mắt là cảnh mụ mụ cúi gập người quỳ gối trên nền đá xanh.
Lúc này tóc tai rối bời, bả vai không ngừng run rẩy.
Ngước mắt , Thái tử phi đứng bóng tối bên cạnh, sắc cực kỳ khó coi.
“ mụ mụ.” Thái tử dắt tay ta, chầm chậm bậc đá.
Tay áo lướt qua, lòng bàn tay lạnh buốt.
“Ngươi phủ bao nhiêu rồi?”
“…Bẩm, bẩm điện ,” mụ mụ cúi rạp xuống hơn, run rẩy chẳng ra hình, “vừa tròn hai mươi .”
Thái tử khẽ cười.
“ hai mươi khiến ngươi không phân nổi tôn ti như thế.”
“ ba mươi chẳng phải ngươi muốn chủ tử phủ này rồi?”
“Mười nữa, chẳng lẽ cô gia thấy ngươi còn phải hành lễ thỉnh an?”
rất , ngữ khí lạnh lùng khiến người rợn gáy.
Thái tử phi lúc này quỳ xuống:
“Điện , nếu muốn phạt thì phạt thiếp.”
“Thiếp nguyên ý ban đầu chỉ là để mụ mụ dạy muội muội quy củ, nàng chỉ là lòng tốt mà việc sai,”
Thái tử nhàn nhạt liếc nàng cái.
Sau đó đổi : “Uyển Anh nàng gì .”
Thái tử đỡ nàng dậy, mềm mại:
“Cô gia rồi, chính vì nàng tính tình hiền lành nên mấy tên nô tài dắt mũi.”
“Nàng yên tâm, đêm nay để cô gia thay nàng nghiêm trị tên nô tài này.”
xong, phân phó thị vệ: “Người đâu! Lôi đi, đánh cho thật nặng, đánh đến khi nàng ta biết rõ tôn ti là gì thôi!”
Cổ tay Thái tử phi giữ chặt, không thể động đậy.
Chỉ đành trơ mắt mụ mụ đánh đến máu thịt be bét.
Ta nào từng chứng kiến cảnh tượng đáng sợ như .
Kinh hoảng đến mức chạy ra góc, nôn hết cả chiếc bánh nướng vừa ăn ra.
Thái tử phi còn tệ hơn ta, trực tiếp hôn mê tại chỗ.
14
“Dừng tay.”
Thái tử vung tay áo rộng, thị vệ chịu ngừng tay.
“Nể tình mụ mụ hầu nhiều , áp giải về cung giao cho mẫu hậu xử trí.”
sai người lập tức mời thái y đến chẩn trị cho Thái tử phi, rồi xoay người an ủi ta:
“Đừng sợ, nỗi ủy khuất ngươi chịu hôm nay, cô gia thay ngươi đòi lại rồi.”
Theo lý, mụ mụ trừng trị, ta lẽ ra nên cảm thấy hả dạ.
không hiểu sao Thái tử, lòng lại dâng nỗi sợ hãi mơ hồ.
Trước khi ta nhập phủ, từng Thái tử và Thái tử phi cầm sắt hòa minh, ân ái khiến người người hâm mộ.Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Giờ phút này, đối với Thái tử đang dỗ dành ta, ta theo bản năng lùi lại vài .
“Sao điện tối nay lại đến đúng lúc như ?”
Thái tử thuận thế ngồi xuống, xoa mi tâm:
“Hôm nay cô gia Cảnh chọc giận không , liền nghĩ phủ này chỉ nơi nàng là yên tĩnh chút.”
“Không ngờ vừa đến thấy mụ mụ ngang ngược đứng ngoài cửa.”
“Hỏi ra biết, nàng ta dám mượn danh Thái tử phi ra oai, ra vẻ chủ.”
đến đây, ngước mắt ta:
“Cô gia thấy tính tình nàng quá mềm yếu, người bắt nạt.”
“Nếu muốn đứng vững Đông cung, chỉ người hiền lành thôi là không được đâu.”
Thái tử ngừng lại chút.
“ đi, ngày mai là sinh thần Cảnh , phụ hoàng ý tổ chức cung, đến lúc đó nàng theo ta và Thái tử phi cùng tiến cung.”
, ta vội từ chối:
“Điện , chuyện này không hợp quy củ, thiếp thân phận thấp hèn, e là không đủ tư cách nơi tôn quý.”
Thái tử bỗng bật cười, dưới ánh đèn u ám, thần sắc khó dò:
“Đừng tự khiêm tốn nữa.”
“Người do mẫu hậu tuyển chọn, sao thể là người tầm thường được.”
15
Sáng hôm sau, ta nha hoàn Thái tử phi thế mà lại bệnh đến không thể xuống giường.
Thái tử đứng trước xe ngựa, đầu ngón tay bực bội gảy chiếc nhẫn ngọc trên tay.
“Đi truyền lời cô gia, nàng là mẫu thân Cảnh , yến tiệc này không thể thiếu nàng.”
“Đừng để cô gia phải đợi quá lâu.”
Ta len lén ngẩng đầu liếc .
Lại vừa vặn chạm ánh mắt lạnh lẽo như hàn đàm Thái tử.
Thấy , tim ta chợt rúng động, vội vàng cúi gằm xuống.
Điều ta không ngờ chính là Thái tử phi cuối cùng vẫn lê tấm thân bệnh tật đến dự yến.
Khi nàng đến, dày phấn son, khó che đi nét tiều tụy.
Lòng ta chợt thắt lại, lo lắng hỏi:
“Nương nương, người vẫn ổn chứ?”
Nàng lạnh lùng liếc ta cái:
“Nhờ phúc ngươi, chưa chết được.”
Sau đó nàng mặc kệ ta đang trên xe, Thái tử bằng ánh mắt gần như cầu xin:
“Điện , thiếp thân biết sai rồi, Cảnh là vô tội, xin người tha cho nó, nó vẫn chỉ là đứa trẻ.”
Ta cúi mắt, coi như không thấy gì.
Tuy không biết Thái tử gì với Tạ Cảnh , trực giác mách bảo ta, yến tiệc sinh thần lần này e rằng không êm ả như vẻ ngoài.