Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1VneA8ayh8

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Tôi gật đầu:

“Thỉnh thoảng tôi cũng cần một bạn trai để chặn mấy anh theo đuổi linh tinh.”

Lục Ấp Xuyên im lặng một lúc.

Đến khi tôi cho múi quýt cuối cùng vào miệng, anh mới nhẹ giọng hỏi:

“Vậy… tôi có thể thử không?”

“Thỉnh thoảng giúp em đỡ mấy phiền phức như vậy ấy.”

Nói đến đây, anh lại bật cười, như đang tự trêu chính mình:

“Dù cho… không phải với danh nghĩa bạn trai.”

6

“Chỉ vậy mà hai người thành đôi rồi hả?” – bạn thân tôi há hốc hỏi.

“Tôi cũng không rõ là có được coi là thành đôi không nữa…”

Cô ấy càng kinh ngạc hơn:

“Cậu hẹn hò hay không mà cũng không biết à?”

Tôi cũng thấy thật khó tin, nhưng vẫn nói:

“Chỉ là… anh ấy rất lạ.”

“Không xem điện thoại tôi, cũng không hỏi tôi đi với ai.” – Tôi nói thêm – “Thi thoảng điện thoại tôi hiện lên vài tin nhắn tỏ tình, anh ấy cũng thấy nhưng chẳng có phản ứng gì.”

“Không ghen à?”

Tôi gật đầu:

“Rồi mỗi lần tôi đi ăn với anh ấy mà gặp đồng nghiệp của ảnh, anh cũng chẳng giới thiệu tôi là bạn gái.”

“Có khi nào học bá ngại?” – bạn thân đoán.

“Nhưng đâu thể ngại đến mức này.” – Tôi nghĩ một chút rồi nói –

“Tính đến giờ cũng nửa tháng trôi qua rồi, đến tay tôi anh ấy còn chưa dám nắm.”

“Trời đất ơi!” – cô ấy sửng sốt thật sự.

“Nhưng anh ấy đối xử với tôi rất tốt, ngoan ngoãn nghe lời, chỉ cần tôi cần là anh ấy sẽ xuất hiện ngay.”

“Thế gọi là gì?” – cô ấy lẩm bẩm – “Học bá tưởng mình là công cụ chắn đào hoa thật hả?”

Tôi chẳng thể phản bác gì cả.

“Có khi nào… anh ấy không biết yêu đương không?” – bạn thân tôi lại nói –

“Cậu nghĩ đi, mấy lời chúc năm nào cũng gửi, đều đặn bảy năm liền, nghe đã thấy không giống kiểu biết yêu rồi.”

“Tôi bắt đầu nghi ngờ anh ấy có thật sự thích tôi không nữa.”

“Thích chứ! Cậu nhìn đi, người ta gửi lời chúc tận bảy năm liền đấy!” – bạn thân tôi quả quyết – “Bảy năm đó! Ai mà làm được chứ?”

Tôi mím môi không nói.

Cô ấy lại hỏi:

“Học bá từng nói vì sao lại thích cậu chưa?”

“Chắc là… vì mặt.” – Tôi cười đáp – “Những người trước, ai cũng vì khuôn mặt mà theo đuổi tôi cả.”

Bạn thân tôi bỗng trở nên trầm ngâm.

“Sao thế?”

“Mỗi lần cậu nhắc tới mấy anh người yêu cũ, tớ bắt đầu thấy… hình như vấn đề lại nằm ở cậu.”

“Hả?”

Ánh mắt cô ấy sáng lên:

“Tớ nhớ cậu từng không chỉ một lần than phiền với tớ là: bạn trai kiểm tra điện thoại phiền quá, suốt ngày gọi điện hỏi phiền quá, ghen tuông vô lý phiền quá, lúc nào cũng thích thể hiện chủ quyền thì càng phiền, đụng chạm lung tung cậu cũng thấy phiền…”

Rồi cô ấy nói:

“Vậy mà đến học bá, anh ấy chẳng làm gì cả… cậu vẫn thấy phiền?”

Tôi cãi yếu ớt:

“Chỉ là thấy kỳ lạ thôi mà.”

“Vậy nếu học bá làm mấy chuyện đó với cậu, cậu có thấy phiền không?”

Hình như là… không thấy phiền. Tôi âm thầm nghĩ vậy.

Bạn thân nhìn ra hết từ biểu cảm của tôi, vỗ bàn chốt luôn:

“Vậy là xong. Học bá không biết yêu thì mình dạy ảnh!”

“Dạy người ta yêu á? Nghe kỳ kỳ.” – Tôi nói.

Bạn thân thử thăm dò:

“Vậy nếu thấy phiền như vậy, ảnh lại chẳng biết yêu đương, chi bằng như mấy lần trước, mình đá ảnh đi cho nhanh?”

Tôi suy nghĩ một lúc rồi đáp:

“Thôi, để tôi dạy anh ấy còn hơn.”

7

Cứ như đang buồn ngủ thì có người đưa gối.

Tôi và bạn thân còn đang bàn xem dạy Lục Ấp Xuyên yêu như nào thì ngay sau đó điện thoại tôi báo có tin nhắn mới.

Mở ra xem – là một khách hàng mời tôi ăn tối.

Ngay phía trên tin nhắn đó là một dòng khác:

“Anh thật sự rất thích em, có thể làm bạn gái anh được không?”

Bạn thân lập tức nói:

“Chụp màn hình, rồi gửi cho học bá.”

Tôi rất tán thưởng:

“Cậu đúng là có đầu óc.”

Sau khi gửi ảnh chụp màn hình đi, tôi và bạn thân cùng ngồi đợi xem phản ứng của Lục Ấp Xuyên.

Phản hồi của anh là ba chữ:

“Sao vậy em?”

“Thu hồi lại.” – bạn thân nói tiếp – “Bảo là gửi nhầm, để ảnh tự nghĩ ngợi. Tớ không tin ảnh còn ngồi yên được.”

Tôi làm y như lời.

Kết quả là Lục Ấp Xuyên vẫn bình tĩnh trả lời:

“Tối nay không ăn với Nhiễu Tiểu à?”

Nhiễu Tiểu chính là bạn thân của tôi.

Tôi và cô ấy nhìn nhau, đều thầm nghĩ Lục Ấp Xuyên đúng là không đi theo kịch bản nào hết.

Cuối cùng chúng tôi quyết định cứ thuận theo ý anh:

“Tiểu Tiểu về nhà rồi.”

Lục Ấp Xuyên nhắn lại rất nhanh:

“Vậy anh đến đón em nhé? Tiện thể cùng em ăn tối.”

Tôi trả lời:

“Được.”

Bạn thân quan sát cả quá trình, xoa cằm nói:

“Tớ phát hiện học bá level cao thật đấy.”

“Hử?”

“Ảnh tuy không tỏ ra ghen tuông, nhưng lại âm thầm xử lý vấn đề một cách sạch sẽ.”

Tôi ngẫm lại, thấy đúng là như vậy.

“Vậy rốt cuộc ảnh thật sự không biết yêu hay chỉ đang giả bộ?” – Tôi hỏi.

“Chưa rõ đâu.” – cô ấy nói – “Cứ theo dõi tiếp.”

Sau khi bạn thân rời đi, tôi ở trung tâm thương mại đợi đến năm giờ, cuối cùng cũng thấy bóng dáng Lục Ấp Xuyên.

Chỉ là thời điểm anh đến không được thuận lợi cho lắm – tôi đang bị một gã lạ mặt làm phiền.

Gã đó cứ theo tôi xin số, tôi từ chối rồi mà vẫn không buông tha, cứ lẽo đẽo theo sau.

Lục Ấp Xuyên thấy tôi đi với người lạ thì “rất biết điều” dừng lại từ xa.

Tôi bực không chịu nổi.

Những lúc thế này chẳng phải bạn trai nên tiến tới ôm vai bạn gái tuyên bố chủ quyền à?

Tôi chỉ vào Lục Ấp Xuyên nói:

“Bạn trai tôi tới rồi.”

Tên kia lúc này mới chịu bỏ đi.

Lục Ấp Xuyên bước đến, tôi quay người đi, cố tỏ ra ngầu lạnh.

May mà anh vẫn biết đuổi theo, kéo tay áo tôi, lo lắng hỏi:

“Em sao vậy?”

Tôi đáp:

“Bạn gái bị người ta tán tỉnh, anh đứng im không làm gì, anh thấy sao?”

Anh im lặng một lúc, sau đó chậm rãi hỏi:

“Anh có thể không?”

“Hử?”

“Nói em là bạn gái anh.”

“Sao lại không thể?” – Tôi khó hiểu – “Tôi vốn là bạn gái anh mà.”

Anh mỉm cười nhẹ, như trút được gánh nặng:

“Ừ, được.”

Tôi và anh sánh vai đi tiếp, một lúc sau, anh lại hỏi:

“Thế còn… ghen thì sao?”

Tôi lập tức hiểu ý anh, đáp:

“Được.”

“Vậy còn… nắm tay?” – anh lại hỏi.

Anh hỏi rất nghiêm túc, nhưng tôi thì đầu óc bay xa.

Nếu trước khi làm gì cũng phải hỏi, vậy sau này… làm chuyện khác nữa thì sao?

Tôi vội vàng dẹp hết mấy ý nghĩ không nên có, nghiêm chỉnh trả lời:

“Được.”

Rất nhanh sau đó, tôi cảm nhận được một bàn tay ấm áp, khô ráo nắm chặt lấy tay mình.

Anh nắm rất chặt.

Anh nói:

“Lần đầu nắm tay, anh hơi hồi hộp. Nếu có gì chưa tốt, mong em thông cảm.”

Tim tôi đập mạnh một nhịp.

Trong lòng lại thấy rối rắm — người này rốt cuộc là biết yêu hay không biết vậy trời!

Tùy chỉnh
Danh sách chương