Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8KgbUSTSUf

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

01

“Lâm , cậu ở bản địa, mươi Tết hôm đó cô thay tôi trực nhé!”

Giọng điệu đương nhiên, chẳng chút khách sáo của Dương Linh vang bên tai. Toàn thân tôi bất giác rùng mình, ngẩng đầu nhìn cô ta, khó tin. Chẳng phải chính cô ta đã hạ độc g.i.ế.t tôi sao?

Sao bây tôi lại thấy cô ta đứng trước mặt mình?

ánh rơi xuống tờ trên bàn: ngày 8 1 năm 2025, tôi sững sờ nhận ra — mình đã trọng sinh.

Nước không kìm được, trào ra.

Cách Tết còn khoảng hai mươi ngày, công ty đã công bố nghỉ Tết và phân công trực. Từ ngày 25 1 đến mùng 9 2, nghỉ nửa .

Nhưng vì bộ phận chúng tôi phụ trách dịch vụ hậu mãi, dù nghỉ vẫn phải sắp xếp người trực. Nhân sự trong phòng cũng đông, tính ra có năm người không phải trực.

Mà tôi vừa trực vào dịp Tết Dương , lẽ ra kỳ này không đến lượt.

Chỉ là, từ tôi vào công ty, hễ đến lễ Tết, sắp xếp trực luôn có người tìm đến đổi ca với tôi, mà tôi chẳng bao nỡ từ chối. Trong đó, Dương Linh là người đổi với tôi nhiều nhất.

Cô ta vào công ty trước tôi một năm, những ngày đầu đi làm còn là người dẫn , kèm cặp tôi, tôi càng khó lòng từ chối.

Ai lâu dần cô ta quen thành thói, lần nhờ tôi trực hộ tỏ vẻ hiển nhiên, chẳng còn là “nhờ vả” mà gần như “ra lệnh”.

Kỳ thực, cô ta cũng chỉ hơn tôi về thâm niên, còn năng lực làm hai năm nay lại chẳng bằng tôi.

Nhưng nghĩ đến tình nghĩa “ phụ – đệ”, tôi không muốn làm căng, chỉ có thể tìm lý do từ chối.

lần tôi vừa mở miệng khéo léo thoái thác, cô ta liền vin cớ: nào là “ tôi ở xa, còn cô ở ”, nào là “tôi phải dành kỳ nghỉ cho con đang đi học, cô đừng so đo với tôi”…

Rốt cuộc, nghĩ đến cô ta từng dìu mình, tôi đành nhẫn nhịn. Đến tận Tết âm , cô ta lại tiếp tục tôi thay ca. Không làm sao, tôi buộc phải gật đầu.

Ai , đúng ngày mươi Tết, tổng giám đốc bất đến thăm nhân viên trực. Sau đó, toàn bộ những ai trực hôm đó được thăng chức hoặc được thưởng hậu hĩnh.

Tôi tất nhiên cũng nằm trong số đó.

Bởi vậy, Dương Linh căm hận tôi thấu xương.

Cô ta nói rằng chính nhờ có cô ta mà tôi mới được thăng chức, còn ép tôi phải đưa phần tăng lương cho cô ta.

Đòi hỏi quá đáng ấy khiến tôi giận dữ từ chối. Không , cô ta lại thẹn quá hóa giận, bỏ thẳng thuốc chuột vào cốc nước tôi hay dùng…

02

Cuối cùng, tôi bị hại đến nôn mửa không ngừng. Trong loạng choạng đi về phía vệ sinh, vì hoa chóng mặt, tôi đã ngã thẳng xuống cầu thang, máu chảy không ngừng và đã c.h.ế.t vì mất máu quá nhiều.

Nghĩ đến cái c.h.ế.t kiếp trước, trong tôi dấy lên hận ý, lạnh lùng từ chối:

“Tết Dương tôi vừa mới thay ca cho cô, cô còn có mặt mũi mở miệng tôi tiếp tục thay ca cho cô nữa à?”

mắng làm Dương Linh ngẩn ra tại chỗ, gương mặt cô ta sa sầm, tối mắng ngược:

“Lâm , cô nói cái kiểu thế? Không giúp thì thôi, có cần phải chửi người khác không?”

“Đồ vô ơn! Cô quên rồi sao, mới vào công ty là ai cầm tay chỉ cho cô?”

Tôi nhếch môi cười lạnh:

“Đó không phải là nhiệm vụ công ty sắp xếp cho cô à, liên quan đến tôi?”

“Còn nữa, trong khoảng thời gian đó ngày nào tôi cũng mua bữa sáng, mua cà phê cho cô, còn tặng quà nữa, sao cô không nhắc đến?”

“Sau này cô còn mặt dày lợi dụng chuyện đó để khoe công trước mặt tôi, hết lần này đến lần khác sai khiến, thậm chí còn ép tôi lĩnh lương phải mời cả cô đi ăn. Đi ăn mà dưới một trăm tệ một người thì cô lại không thèm.

Cô coi tôi là cái ví tiền đi chắc?”

Kiếp trước, vì cô ta là tiền bối, lại thêm một tiếng “ phụ”, tôi đã nhẫn nhịn mọi sự sai khiến.

Nhưng nào cuối cùng, cô ta lại ra tay hạ độc, muốn lấy mạng tôi?

Trong phòng làm , các nghiệp nghe vậy kinh hãi trợn tròn :

“Trời đất, vô liêm sỉ thật chứ, người ta mời cả ăn cơm, lại còn chê ít, dưới một trăm tệ không ăn. Đúng là mặt dày không xấu hổ!”

“Cũng không thể nói thế, nếu không nhờ Dương Linh thì cô ta đâu có nhanh chóng kịp công như vậy.”

“Nhưng chẳng phải đó vốn dĩ là trách nhiệm công ty phải sắp xếp sao? Nếu không muốn thì từ chối là được, có cần phải để người ta làm nô tì hầu hạ đủ chuyện thế không?”

“Nhưng cô ấy có thể từ chối mà!”

“Có ai dám từ chối ‘ phụ’ của mình đâu? rõ ràng là nạt chèn ép nơi công sở còn !”

“Chuẩn rồi, đáng sợ quá đi mất!”

……

Dương Linh không tôi lại thẳng thừng phơi bày mọi chuyện trước mặt mọi người. Nhìn thấy nghiệp đứng về phía tôi, cô ta nghiến răng, gượng gạo nói:

“Lâm , cô làm sao thế? Tôi chẳng phải chỉ đùa với cô thôi sao, làm nghiêm túc thế?”

“Tôi thấy cô không từ chối thì tưởng cô là dân bản địa, có điều kiện hơn. Hơn nữa nếu cô không muốn thì sao không nói thẳng? lại quay ra trách ngược tôi?”

này khiến một vài nghiệp từng dẫn người mới thấy có lý, hùa theo:

“Ừ đúng đấy, không muốn thì nói thẳng, người ta dẫn cô ra được thế này rồi mà cô còn trở mặt trách móc, đúng là… làm người không thể quá vong ân phụ nghĩa.”

03

Dương Linh vội vã phụ họa thêm:

“Đúng thế, tôi cũng đâu mong cô phải mang ơn, đó chẳng qua chỉ là tôi thuận miệng nói đùa thôi. Với lại, trước chẳng phải cô ta luôn nói cảm kích tôi đã dìu cô sao?”

Nói đến , cô ta còn làm bộ uất ức:

“Lâm , không bề ngoài cô giả bộ ý, nhưng lại chờ ngày hôm nay để đâm sau lưng tôi sao?”

Tôi bật cười:

“Dương Linh, tôi đúng là ơn cô đã dìu tôi, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không muốn hoặc bận thì cô lại lấy chuyện đó ra ép tôi phải ý.”

Tôi ngừng lại một chút, rồi nói tiếp:

“Tất nhiên, hôm nay tôi đã hiểu ra, thì ra lần tôi từ chối thay ca hoặc từ chối mời chị ăn cơm, chị nói chỉ là đùa với tôi thôi.”

“Vậy thì lần này chị nhờ tôi trực thay vào dịp Tết, chắc cũng chỉ là nói đùa thôi nhỉ?”

Sắc mặt Dương Linh trở khó coi. Nhưng đã nói ra, cô ta chỉ còn cách miễn cưỡng gật đầu. Song tôi chắc chắn cô ta không dễ dàng bỏ qua cho tôi.

Quả nhiên, chưa đến hai ngày sau, cô ta lại tìm đến tôi.

lẽ vòng vo vẫn là muốn tôi thay cô ta trực Tết, nhưng lần này giọng điệu mềm mỏng hơn nhiều:

“Lâm , Tết mà tôi không về, bố mẹ chồng chắc chắn có ý kiến. Còn cô là người bản địa, xin cô giúp tôi lần này được không?”

Nói rồi cô ta còn thêm một câu:

“Thế này nhé, hôm đó cô giúp tôi trực, tiền trực ca tôi đưa hết cho cô, gấp lần lương nhé, thế nào?”

ấy là buổi trưa ở căng-tin, cô ta cố tình kéo tôi ngồi chung bàn. Đi cùng còn có mấy nghiệp vào công ty cùng đợt với cô ta, là người đã làm lâu năm.

Nghe xong, họ hùa theo:

“Đúng rồi đấy Tiểu Lâm, cô còn trẻ chưa gia đình, giúp phụ một chút đi, đừng vô tình thế.”

“Phải đó, mới vào công ty, phụ cô đã đối xử với cô rất tốt mà, làm người không thể quên ơn.”

phụ cô còn sẵn sàng đưa cả tiền trực ca cho cô, cô xem cô ấy tốt với cô bao.”

“Đúng rồi, nếu tôi không ở xa, tôi cũng muốn thay cho chị ấy!”

04

Hiển nhiên Dương Linh muốn lợi dụng những người này để ép tôi phải ý.

Tôi chỉ cúi đầu, gẩy từng hạt cơm trong bát, không nói một .

Thấy tôi vẫn không chịu gật đầu, sắc mặt Dương Linh hơi khó coi, lại đầu lôi chuyện dìu tôi ra nói:

“Lâm , chẳng lẽ cô định vong ân bội nghĩa sao?”

Tôi bỗng bật cười, giả bộ ngây thơ:

“Cũng không hẳn là không được, nhưng cô nói đưa lần tiền lương cho tôi, có thật không?”

Ngỡ rằng tôi lại để mặc cho cô ta thao túng, Dương Linh sáng lên:

“Cô nói vậy, tôi có bao lừa cô chứ? tôi nói đương nhiên là thật.”

Tôi gật đầu, rồi đưa tay ra:

“Vậy thì, hay là cô đưa trước cho tôi số tiền gấp lần ca trực trước đã nhé?”

Dương Linh sững sờ: “Cái cơ?”

Tôi cười nhạt:

“Trước Trung thu, Quốc khánh, Nguyên đán, lần tôi thay ca cho cô, cô cũng nói đưa gấp lần lương ca trực cho tôi. Nhưng ca tôi đã trực hết rồi, còn tiền thì hình như cô chưa bao chuyển cho tôi thì phải.

Chẳng lẽ cô quên rồi sao?”

Theo quy định công ty, trực ca dịp lễ Tết, trừ trường hợp hiếu hỉ gấp thì không được từ chối, nếu muốn nghỉ thì phải có người trực thay. Dù sao ca trực cũng được hưởng lần lương cùng phụ cấp.

Mấy lần trước tôi không muốn trực thay, cô ta cũng nói những như vậy. Nhưng đến phát lương, cô ta lại đổi giọng: “Tiểu Lâm à, chẳng lẽ ngay cả chút tiền này của tôi mà cô cũng để tâm sao?”

Kiếp trước tôi còn trẻ, giữ sĩ diện, không tiện mở miệng.

Còn kiếp này… xin lỗi nhé, tôi chẳng cần giữ sĩ diện nữa!

Vậy tôi mỉm cười nhìn cô ta:

cô Dương đã nói không bao lừa tôi, vậy thì trước tiên cô trả hết số tiền trước đó cho tôi đi, có phải không?”

Quả nhiên, Dương Linh nghe xong thì ngây người, tròn nhìn tôi, buột miệng thốt lên:

“Đó là lương của tôi, tại sao tôi phải đưa cho cô?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương