Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
3
Chẳng bao lâu, Cố Vân Châu phòng thẩm vấn ra.
Trần Khả Khả đến đón anh ta, cô ta băng bó rất dày.
Khuôn mặt tái nhợt.
thấy tôi, cơ thể cô ta khẽ run .
Nhưng vẫn cố lại, khẽ gọi tôi: “Cô Tần, tôi thể hỏi chuyện giữa cô và Vân Châu trước đây là gì không?”
Tôi liếc cô ta, chưa kịp mở miệng thì Cố Vân Châu đã tức tối lại.
Anh ta kéo Trần Khả Khả vào lòng, đề phòng tôi.
“Tần Mộ , cô muốn làm gì Khả Khả?”
Tôi liếc anh ta một cái, “Cô ta à? Không hứng thú.”
Tôi nhún vai.
Cố Vân Châu coi tôi mãnh thú, kéo Trần Khả Khả tránh xa tôi.
“Em không chứ, Khả Khả?”
Anh ta nắm cô ấy, dịu dàng, cưng chiều.
Trần Khả Khả với khuôn mặt tái nhợt lắc đầu, “Em không đâu, Vân Châu.”
Tôi lười tâm đến họ, đứng dậy định rời đi.
“Đứng lại, không được đi!”
ra cửa, Cố Vân Châu đã chặn tôi lại.
Anh ta bắt tôi xin lỗi Trần Khả Khả.
“Gì cơ?”
Anh ta lý lẽ: “Cô làm Khả Khả bị thương, chẳng lẽ không nên xin lỗi cô ấy ?”
“Là cô ta tự lao đến, người cần xin lỗi cô ta chính là anh. Nếu không cô ta, người bị đâm chết chính là anh.”
Tôi anh ta, lạnh giọng .
Cố Vân Châu tức đến tím cả mặt, “Tần Mộ !”
“Đừng gọi tên tôi, nghe chói tai.”
Tôi vòng qua người anh ta, đi thẳng ra ngoài.
May mắn là lúc đó xe do cử đến đón tôi tới.
Tôi mở cửa xe .
Trong căm hận Cố Vân Châu, xe lăn bánh, lại anh ta lưng.
“Vân Châu, chiếc xe Tần Mộ đi hình là Maybach, chẳng lẽ cô ta lại bám lấy ông già nào à?”
Trần Hạo nãy không dám tiếng, giờ tôi đi mới mở miệng.
Sắc mặt Cố Vân Châu u ám, không biết đang nghĩ gì.
Trần Hạo tức tối : “Tần Mộ đúng là đồ rác rưởi, thấy ai bám lấy.”
“Má nó, lần đừng tôi gặp lại cô ta!”
“Thôi đi, về trước đã, mai đi dự . Nghe buổi này là do tổ chức khi về nước, rất hoành tráng, thể gặp nhiều nhân vật lớn trong giới kinh doanh nữa.”
Hôm , đưa con gái đi trước.
Tôi vì trang điểm nên đến muộn một chút.
Nửa tiếng , tôi mới tới nơi tổ chức .
vào, không ngờ lại chạm mặt oan gia: Cố Vân Châu và Trần Khả Khả đến tham dự.
Trần Khả Khả mặc váy trắng đứng bên cạnh anh ta, khẽ gọi tôi một tiếng, “Cô Tần.”
“Tần Mộ , cô lại ở đây?!”
Trần Hạo bên cạnh đi tới, mặt ngạc nhiên.
Hắn ta tôi đầu đến chân, khinh thường và chế nhạo, “Đây là… định đổi chỗ câu đại gia ?”
“Tôi thật đấy Tần Mộ , danh tiếng cô ở Tân Châu đã thối nát đến mức đó , mà dám ló mặt ra à?”
“Cô biết đây là đâu không? dám mò đến?”
“Bộ váy trên người cô, chẳng lẽ là cầu xin lão già nào mua cho đấy?”
Đây là buổi do tổ chức, tôi không muốn gây chuyện.
Tính theo thời gian, chắc và con gái đến .
Tôi cố gắng kìm nén cơn giận, không hất ly rượu trong đi, đảo tìm quanh nhưng vẫn không thấy bóng dáng hai người.
Lúc này, điện thoại hiện thông báo trợ lý : 【Phu nhân, tổng giám đốc việc đột xuất, sẽ đến muộn một chút, trước giao cho cô chủ trì.】
【Được.】
nhắn lại xong, ngẩng đầu đã thấy sắc mặt đen đáy nồi Cố Vân Châu.
ghét bỏ khinh thường anh ta rơi trên người tôi, “Tần Mộ , nơi thế này không chỗ cô tùy tiện đến phá rối.”
“Hôm nay đến đây toàn là những người đàn ông quyền lực giàu , không loại cô thể dụ dỗ đâu.”
“Lập tức cút ra ngoài cho tôi!”
, anh ta túm chặt cổ tôi, kéo tôi ra ngoài.
“Buông ra!” Tôi hất Cố Vân Châu ra.
Trần Hạo đi theo mỉa mai tôi, “Tần Mộ , cô ghê tởm không chịu được, muốn quay lại dụ dỗ Vân Châu mà không được, giờ lại vắt óc đến đây câu đàn ông.”
“ là da mặt cô dày thật đấy.”
“Nhưng tính toán cô chắc sai , mấy người ở đây không ai thèm ý tới loại rác rưởi cô đâu.”
“Nè, gia gia đây thương tình bố thí cho cô mấy đồng, biết điều thì mau cuốn xéo đi.”
Hắn rút vài tờ tiền lẻ trong ví ra ném về phía tôi.