Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HumWEo8w
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Có lần, khi tay ta còn lơ lửng chưa kịp gõ, cửa đã mở ra.
Hắn vận y, mỉm dịu dàng:
“Thanh Thanh, ta đâu hổ đói ăn thịt người, cớ nàng cứ tránh ta?”
Hắn từng nắm tay ta, kiên nhẫn dạy từng nét chữ. Dưới ánh nến lung linh, đôi hắn rực lên ánh dịu dàng mê hoặc.
Mà , cảnh còn người đổi.
Ta khẽ lạnh, cắt ngang lời hắn:
“Ngươi không nói thêm. Ta tuy ít học cũng hiểu, người hướng về nơi cao, nước chảy xuống chỗ thấp. Ta đồng ý gả cho thế tử . Ra khỏi nơi này, ngươi chính là tỷ phu ta.”
Lục Yến khẽ run môi, định nói gì đó, ta đã quay lưng bước đi.
Gả ai cũng là gả. Nếu ta phản kháng, Tướng quyền thế ngập trời thừa sức ép ta thuận theo.
Chi bằng dứt khoát, cả đôi bên giữ diện.
là, xuất giá, mẫu ruột mới khe khẽ thở dài nói:
“Thế tử bệnh nặng sắp chết, con sớm muộn cũng thủ tiết.”
03
Bà vừa đẩy ta lên kiệu hoa, vừa khẽ nói bên tai:
“Vãn Như ta nuôi dưỡng kiều diễm yếu đuối, chịu không nổi cảnh góa bụa. Con mệnh cứng, đợi thế tử qua đời, ta sẽ đón con về .”
Hẳn là mẫu đã sớm căn dặn toàn không nhắc chuyện này.
sự đã thành, ta cũng còn đường lui.
Ta ngồi trên giường cưới, lòng bồn chồn, lẩm nhẩm những lời ma ma dạy về chuyện phòng the, nghĩ bụng đêm chắc cũng không dùng .
“Kẹt…” – cửa phòng đẩy ra.
Một đôi trường ủng đen dừng trước ta, theo sau là bàn tay thon dài, gân guốc nhẹ nhàng vén tấm hỉ khăn đỏ.
Hiện ra trước là một nam tử dung mạo xuất chúng, gương tái nhợt, tóc đen mày đen, nét đẹp tinh tế lại nhuốm vẻ yếu ớt.
“Thế tử, hôm chắc hẳn mệt mỏi, nên nghỉ ngơi sớm.”
Sợ không khí trở nên lúng túng, ta đứng lên sửa sang lại chăn gối, bàn tay lại hắn nắm chặt.
“Khụ khụ… đêm vất vả cho phu nhân rồi.”
Tim ta chợt lỡ một nhịp – câu này là có ý gì? lẽ hắn định… chứng tỏ điều gì?
“Thế tử , dài còn nhiều, đợi khi bình phục, rồi hãy… hùng dũng cũng chưa muộn.”
Hắn hơi cúi người, gương tuấn mỹ tiến gần ta, khóe môi khẽ nhếch:
“Phu nhân đang nghĩ gì vậy?”
Khoảng cách đột ngột kéo gần khiến ta quên cả hít thở.
Nụ thật quá đẹp. Ánh hắn phản chiếu những tia lấp lánh từ ngọn nến, rực như lưu ly vỡ vụn.
Tim ta đập loạn, vội lắc đầu nhận:
“Không… không có gì.”
“Khụ khụ khụ…” Hắn quay đầu, che miệng ho, giọng khàn khàn:
“Nghe nói phu nhân mệnh cứng, ta bệnh giày vò đã lâu, phiền phu nhân tiễn ta một đoạn đường.”
Ta bỗng hiểu ra – hắn muốn ta khắc c.h.ế.t hắn ?
ta và hắn không thù không oán, có hắn uổng mạng vô cớ?
Ta hít sâu một hơi, chậm rãi nói:
“Thế tử , thế tôn quý, cơm ngon áo đẹp, lại cầu chết? có biết bao kẻ ngoài kia đang vùng vẫy trong bùn lầy sống không, còn , vốn dĩ có sống tốt, cớ lại buông bỏ?”
Ánh khẽ lay động, rồi nụ trên môi càng sâu hơn.
“Vậy theo phu nhân, ta nên làm thế nào?”
“Nghe nói thế tử trước kia văn võ song toàn. kiên trì luyện tập, chú ý ăn uống, tất có hồi phục.”
Ta len lén quan sát gương tuấn mỹ cực điểm hắn, tim đập thình thịch.
Hắn khẽ , thì thầm lặp lại:
“Luyện… tập?”
Ta ngây ngốc gật đầu, hiểu hắn lại ý nhấn mạnh hai chữ này.
“Thiếp biết chút ít việc cày cấy. Lúc nãy bà mối dắt vào, thiếp thấy hậu viện trống trải một khoảng lớn. Nếu thế tử không chê, thiếp nguyện tự mình gieo trồng, chăm sóc bữa ăn cho .”
“Khụ khụ… thôi, vậy phiền phu nhân.”
Hắn xoay người ôm chăn lên nằm trên nhuyễn tháp, còn tiện tay thổi tắt cả cây nến.
Ta thở phào nhẹ nhõm.
hôm sau, ta đã bắt tay chuẩn việc trồng rau ở hậu viện.
04
Tỳ nữ hồi môn ta – Vân La, không khỏi bực bội:
“Tiểu thư, người đây là tự chuốc khổ vào ? Quốc công muốn gì có, hà tất tự mình trồng rau?”
Ta khẽ lắc đầu, ôn hòa nói:
“Ngươi đi làm việc khác đi, chỗ này ta tự lo.”
Nghe vậy, nàng ta bật , lập tức quăng cái gáo nước trong tay, nhanh chân chạy mất.
Người khác có lẽ không hiểu .
Ta muốn dốc hết sức mình… có sống thêm một .
Lời mẫu , ta không tin .
Nếu sau này ta quả thực thành quả phụ, bà chưa chắc sẽ thực lòng đón ta về .
còn sống thêm một , thì những ta ở Quốc công cũng thêm một phần an ổn, thậm chí có tích cóp chút bạc phòng .
Ta đã quen việc mỗi tinh mơ liền thức dậy.
cũng thường dậy lúc này.
Hắn vừa tỉnh giấc, mái tóc đen rối loạn rủ xuống trán, đôi m.ô.n.g lung mơ hồ, cả người tỏa ra một vẻ tuấn mỹ lạ lùng.
“Khụ khụ khụ…”
Hắn ho liên tục.
Ta dừng chân, rót một chén nước đưa cho hắn.
“Làm phiền phu nhân rồi.”
Hắn nhận lấy chén trà, đầu ngón tay thô ráp khẽ lướt qua làn da ta.
Trái tim ta bất giác khẽ run, ánh thoáng lướt qua gương hắn, giọng điệu nhàn nhạt:
“Không có gì. Thế tử có ngủ thêm một lát.”
“Không . Ta muốn dậy luyện tập, cũng không phụ một phen khổ tâm phu nhân.”
Hai vành tai ta bất giác đỏ ửng.
Hắn vén chăn, khoác ngoại bào, sải bước đi ra ngoài.
Ta cứ tưởng hắn sẽ thao trường hoặc nơi nào đó luyện võ.
Thế , khi ta xách thùng nước ra hậu viện, đã thấy hắn đang giúp ta xới đất.