Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Văn án:
Tôi nhầm WeChat của sếp thành WeChat của ba, nên ngày nào tôi cũng nũng với anh:
“Daddy ~ lần đi tác nhớ dẫn với được không?”
“Daddy~ baby nhỏ của Daddy hết tiền rồi .”
đó chúng tôi đi tác cùng nhau, hai đứa uống say bí tỉ.
một trận mukbang cháy bỏng trên giường, tôi vội vàng cuốn gói chạy trốn.
Sếp tôi nghiến răng nghiến lợi nhắn tôi:
“ cũng rồi, Daddy em cũng gọi rồi, giờ em lại bỏ trốn đàn ông khác. Thế còn anh thì sao? Em thật sự coi anh thành ba em luôn ??”
…
Chương 1
Ba tôi khi sự nghiệp thành thì bắt tin thái quá, ông còn bắt tôi đi xem mắt với một ông anh hơn tôi sáu tuổi.
Tôi đương nhiên không đồng ý.
Thế là tôi dọn đi luôn.
Ba tôi tuyên bố sẽ khóa hết thẻ của tôi, rằng tôi nhất định quá ba ngày sẽ phải cúi quay về.
Giờ tròn một tuần rồi mà tôi vẫn chịu về.
Vì tôi mang toàn bộ túi hiệu và đồng hồ xa xỉ của mình… nên lần ba tôi thua rồi.
chứng minh bản thân có thể lực cánh sinh, tôi còn đi một ty với mức … ba nghìn tệ một tháng.
Một tuần trôi qua, người hoảng trước lại là ba tôi.
Ông dùng lại nickname “Camellia” gửi lời mời kết bạn tôi.
Tôi bơ ông nguyên một ngày, cuối cùng cũng định ném ông một cái thang xuống.
Vừa mở xem vòng bạn bè của ông …
Ồ hô, mới đi Zurich về cơ đấy?
Hay thật đó.
gái độc nhất của ông đang cày sấp mặt với mức ba nghìn một tháng đây, còn ông thì ngắm trời xanh mây trắng với dãy Alpes Thụy Sĩ?
Tôi trơ mặt nhắn ông một tin:
【Daddy ~ lần đi tác dẫn với nha~】
Vậy mà vẫn không trả lời?
Tôi gửi liền mấy sticker mèo chắp tay cầu xin.
【Mèo không có tiền rồi…】
Bên kia, Camellia chỉ nhắn lại đúng một dấu:
【?】
Tôi thở dài, chắc ba tôi vẫn còn giận.
tôi cũng không định nhún nhường :
【Daddy có bản lĩnh thì chuyển mười vạn cái chơi nào? Không thì từ giờ sẽ không gọi Daddy .】
Những chiếc túi hiệu và đồng hồ tôi đăng bán trên web bị người chê đắt, nên chẳng ai thèm hỏi mua .
Dù tôi hạ giá đến mức đau đứt từng khúc xương họ vẫn nghi ngờ là hàng giả.
Khách sạn tôi cũng bắt tính tiền ngày rồi…
Daddy ơi, chẳng lẽ Daddy nỡ gái cưng của mình ngủ dưới gầm cầu sao?
một buổi sáng, Camellia im re không trả lời.
Đến trưa, xong cơm, tôi lại nhắn:
【Daddy, sao daddy lại nhẫn tâm với vậy… Mèo đói lắm rồi…】
Cuối cùng, gần lúc tan , ba liền chuyển tôi mười vạn.
Tôi lập tức đáp ngay:
【 yêu Daddy nhất luôn!】
Tôi suýt nhảy dựng tại bàn việc, hí hửng thu dọn đồ đạt tối nay đi món nhật cao cấp!
Vừa đứng dậy thì bị tổ trưởng chặn lại:
“Khương An, mọi người còn tan .”
Tôi đảo mắt một vòng:
“Ồ, vậy em đi trước nhé.”
Anh nhìn tôi kiểu hận rèn sắt không thành thép, ghé sát tai dặn nhỏ:
“Sếp còn về, em mà đi bây giờ thì mai khỏi cần tới .”
Tôi cao giọng đáp:
“ em có ba nghìn, anh còn muốn em tăng ca ?”
văn phòng im phăng phắc, vang vọng mỗi câu của tôi.
Tôi muốn món nhật! Món Nhật cao cấp cơ!!
“Cạch!” – cánh cửa phòng tổng tài mở ra.
…
Nghe vị tổng tài Tần vừa từ châu Âu trở về.
Tôi ngẩng lên, đúng lúc ánh mắt chạm thẳng vào anh .
Không phải khoe chứ, tôi lăn lộn cái thành phố bao lâu rồi vậy mà từng thấy loại cực phẩm thế bao giờ.
Anh mặc một bộ vest sẫm màu nhìn thôi là biết đắt tiền, dáng người thì cao ráo, tỉ lệ cũng vô cùng hoàn hảo.
Ánh mắt tôi chậm rãi dịch lên thì thấy: sống mũi cao thẳng, chân mày sắc nét, khí chất kiểu hễ lên tới bàn đàm phán là phải áp người khác xuống.
Vai rộng, lưng thẳng, eo lại gọn đúng kiểu người chăm tập thể thao.
Người thì đẹp thật đấy… gương mặt lại sắc lạnh quá, trông chẳng dễ chuyện tí nào.
Tổ trưởng nhào qua nở nụ cười sốt sắng:
“Sếp có gì dặn dò ạ?”
Tần liếc tôi một cái.
Trong tôi lập tức kêu vang: C.h.ế.t tiệt! Sắp bắt toàn ty tăng ca rồi!
Tôi đang chuẩn bị tinh thần cứng đối cứng lại với anh thì…
Anh khẽ hắng giọng.
Đôi môi mỏng khẽ động, nhìn tôi, dứt khoát :
“Hết giờ rồi.”
văn phòng được đại xá, lập tức vỡ òa rồi ai nấy cũng vội vàng thu dọn đồ.
Tôi vốn dĩ xếp sẵn balo rồi, thế là nghênh ngang đi đoàn rời khỏi chiến trường.
Tần thì phía .
Ai cũng không dám vượt lên trước anh . Tất đều đợi vị đại boss đi xa rồi mới dám đi.
tôi có hẹn đi đồ nhật cao cấp rồi, giờ mà trễ là họ hủy bàn đấy!
Vừa mang giày cao gót vào thang máy…
chân dài của anh cũng vào .
Tôi dịch sang một bên, mỉm cười lịch sự.
“Khương An.”
“Dạ…?”
Tổng tài mà lại nhớ được tên của từng nhân viên?
Đây đúng là tai họa tày trời với người lĩnh 3.000 tôi mà!
“Thứ tư tuần có một buổi họp báo chip AI California.”
Mắc gì kể với tôi nghe chuyện đó?
Hết giờ rồi mà vẫn bàn việc ?
dù đẹp trai thật cũng có trả gấp đôi đâu!
Tôi đáp một tiếng “Ồ” nhạt gió thoảng.
“Em đi với anh.”
“… với , từ tháng em là năm vạn.”
xong, Tần ra khỏi thang máy, tôi đứng đó rồi c.h.ế.t máy toàn tập.