Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Cố tổng, nguy to ! Phu nhân đã chuyện đứa bé trong bụng sau khi sinh ra sẽ bị giao cho cô Quan An An nuôi dưỡng, cô ấy đã gửi đơn ly hôn đến tập đoàn !”
vậy, ánh mắt người đàn ông trầm xuống:
“Cô ấy đang ở đâu?”
“Phu nhân chạy về nhà mẹ đẻ ạ. Khuyên nào cũng không về.”
Cố Ngôn Việt siết chặt tờ đơn ly hôn trong tay, cơn giận trong lòng cuồn cuộn dâng lên, gằn :
“Nhắn với phu nhân, đã không ngoan ngoãn lời thì tôi sẽ khiến cô ấy phải trả giá cho sự tùy hứng của mình!”
là, đầu tiên cô trở về nhà mẹ đẻ.
Tập đoàn Lục thị tuyên bố phá sản. Cha cô vì gánh khoản nợ ngàn tỷ khổng lồ mà nhảy lầu tự vẫn.
thứ hai trở về.
Hàng chục người trong dòng họ Lục gia bỗng nhiên biến mất không dấu vết.
thứ ba.
Mẹ cô không nổi cú sốc quá lớn, đã cắt cổ tay tự sát trong phòng tắm.
Di vật bà để lại cho Lục Ương Ương chỉ có một chiếc điện thoại cũ nát, bên trong là tin nhắn mới nhất từ chồng cô – Cố Ngôn Việt:
“ con gái và cháu ngoại bà được sống yên ổn, thì dùng Lục thị và mạng của các người ra mà đổi.”
Chiếc điện thoại rơi xuống đất. Hơi thở Lục Ương Ương nghẹn lại, khóe mắt đột nhiên lăn xuống một giọt lệ máu.
Cùng lúc , ngoài vang lên một nói lạnh lẽo băng:
“Về nhà với tôi.”
Là của Cố Ngôn Việt. Cô ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đã cạn sạch tình nghĩa ấy, vừa định mở miệng nói thì cổ họng dâng lên vị tanh ngọt.
Lục Ương Ương thốc ra một ngụm máu tươi, trước mắt tối sầm, cứ ngã gục xuống sàn.
Kể từ hôm , cô bị bắt đưa về biệt thự, còn Cố Ngôn Việt cũng không xuất hiện thêm lần nào nữa.
Lục Ương Ương cứ bị giam cầm trong không gian chật hẹp , chẳng tháng trôi qua bao lâu. Cô nằm trên giường, tay xoa nhẹ lên phần bụng dưới hơi nhô lên, mắt đỏ hoe: “Xin lỗi con, cục cưng à. giới khổ quá, lẽ ra con không nên tới .”
Cố Ngôn Việt không yêu thương đứa trẻ , còn định đem nó cho người khác nuôi.
Quan An An hận cô thấu xương, làm sao có đối xử tốt với con của cô được?
Cô đã định sẵn là không nhìn con lớn lên, càng không để con trơ trọi khổ trên cõi đời …
Nghĩ đến , cô với tay vơ lấy đống lộn xộn trên , bưng đến trước , tay lại run rẩy không sao kiểm soát được.
Ngoài vang lên bước chân dồn dập. Vừa thấy người gọi “Cố tổng”, cánh phòng đã bị ai mạnh bạo đẩy ra, gió lạnh thốc vào từng cơn.
Lục Ương Ương ngoảnh lại, thấy Cố Ngôn Việt sừng sững ngay , sắc âm u, lạnh lẽo.
“Lục Ương Ương, cô đang uống đấy!”
Trong lòng tay cô là hơn mười viên , lớn nhỏ không đều, đủ loại màu sắc.
Lục Ương Ương liếc nhìn bác sĩ Lưu đang hoảng hốt đứng bên cạnh, trong lòng đã hiểu rõ.
Cô chẳng buồn biện minh, chỉ nhàn nhạt thốt ra ba chữ: “ phá thai.”
Bác sĩ Lưu không kê đơn bỏ thai cho cô, cô đành phải gom hết tất các loại trong biệt thự lại, trộn chung mà uống.
Cố Ngôn Việt siết chặt nắm đấm, gân xanh trên trán nổi lên giần giật.
“Lục Ương Ương, cô không mang thai con của tôi đến sao?”
Lục Ương Ương vậy, cõi lòng chỉ còn là một mảnh hoang tàn, mệt mỏi và chán chường.
Cô cười thê lương, mà chua xót: “Rốt cuộc là ai không đứa bé …”
“Cho dù bây con của Quan An An không còn nữa, thì sau bên cạnh anh cũng sẽ có hàng tá phụ nữ tranh nhau lao vào, thiếu người sinh con cho anh! Chỉ riêng con của tôi, tôi không để nó…”
“Rầm ——!”
Lời còn chưa dứt, Cố Ngôn Việt đã hung hăng đá văng chiếc ghế trong phòng, cắt ngang lời cô.
Hắn vung tay hất văng đống trên tay Lục Ương Ương, dùng chân nghiến nát những viên vương vãi trên sàn cho đến khi chúng nát vụn thành bột.
“Lục Ương Ương, tôi nói cho cô ! Một khi đã gả cho tôi, đời cô chỉ có ở bên cạnh tôi, thiếu một cũng không được!”
Mưa thu lạnh lẽo, sương đêm nặng hạt.
Những chiếc lá vàng xơ xác bị gió cuốn phăng, mang theo lạnh thấu xương rơi xuống chân Lục Ương Ương.
Nhìn về phía xa xăm mịt mù sương khói, cô ngẩn ngơ nhìn về phía cuối con đường, nét trĩu nặng u sầu.
Dì Ngô vội vã chạy vào hành lang, khoác chiếc áo choàng lông lên bờ vai gầy guộc đang run rẩy của cô.
“Phu nhân, Cố tổng dặn hôm nay không cần chuẩn bị bữa tối cho cậu ấy. Trời lạnh , cô đừng đợi nữa, mau về phòng thôi.”
“Ban nãy bác sĩ còn dặn dò, bệnh tình của cô không trúng gió lạnh…”
Lục Ương Ương ảm đạm cụp mắt, nhớ đến tờ chẩn đoán “Ung thư phổi giai đoạn cuối”, cô cố nén nấc nghẹn ngào:
“Anh ấy lại ở chỗ Quan An An, đúng không?”
Quan An An, chính là cô gái làng chài mà chồng cô – Cố Ngôn Việt – đã đưa về ba tháng trước.
Lòng tay Lục Ương Ương lạnh ngắt. Dì Ngô vô tình chạm phải cũng rùng mình một , ánh mắt nhìn cô thêm vài phần xót xa.
Không đợi dì Ngô lên , Lục Ương Ương bỗng cười tự giễu: “Tôi , anh ấy vẫn không gặp tôi.”
Cô không kìm được mà đưa tay vuốt ve chiếc vòng ngọc mỡ cừu trên cổ tay, hốc mắt đỏ hoe.
là vật gia truyền của các đời phu nhân Cố gia.
Năm xưa, chính tay Cố Ngôn Việt đã nắn nót khắc tên Lục Ương Ương vào trong chiếc vòng.
cưới, cũng chính hắn âu yếm đeo nó cho cô, trong mắt khi ấy chỉ chứa đựng hình bóng một mình cô.
, danh xưng Cố phu nhân chỉ là hữu danh vô thực. Người mà Cố Ngôn Việt đặt ở đầu tim để che chở, đã là một người khác .
“Rắc ——”
Cành cây khô gãy lìa, chiếc lá cuối cùng bị mưa lạnh vùi dập xuống bùn đen.
Nhìn đám lá vàng tàn tạ rơi rụng đầy đất, Lục Ương Ương nhìn thấy chính mình.
Cũng thê lương, cũng chẳng được ai trân trọng.
Cô không dám nhìn nữa, quay người trốn chạy về phía sảnh chính.
Vừa mới ngồi xuống, cánh lớn “Rầm” một bị ai đạp tung.
Gió lùa thốc vào cuồn cuộn, dao cứa vào Lục Ương Ương, đau rát.
Lục Ương Ương sững sờ, quay đầu nhìn người đàn ông đang sa sầm đứng nơi , đôi mắt vốn đã chết lặng bỗng chốc lóe lên tia sáng.
chính là chồng cô, gia chủ Cố gia, Cố Ngôn Việt.
Hắn mặc bộ âu phục đen cắt may vừa vặn, trên vai và mái tóc còn vương đầy những hạt mưa bụi li ti.
Lục Ương Ương vội lau vệt nước ẩm ướt nơi khóe mắt, đứng dậy bước nhanh về phía hắn: “A Việt…”
Cố Ngôn Việt sải bước vào, ngay những giọt mưa vương trên người hắn dường cũng nhuốm màu giận dữ: “Lục Ương Ương, cô lại dám hại chết An An!”
Nụ cười trên môi Lục Ương Ương cứng đờ: “ ?”
Hắn lao tới, bóp chặt lấy cổ tay gầy guộc của cô, lực mạnh đến mức bẻ gãy xương cốt.
“Cô thừa tối nay tôi đưa cô ấy dự tiệc tối doanh nhân, mà lại cố tình sai người giở trò với chiếc đèn chùm, khiến An An bị đèn rơi trúng!”
“Nếu cô ấy có mệnh hệ nào, ghế Cố phu nhân cô cũng đừng hòng ngồi nữa!”
Từng chữ từng câu dao cứa vào tim, ép những giọt nước mắt cô cố kìm nén lại trào ra.
Hóa ra hắn vẫn còn nhớ, cô là vợ của hắn.
Rõ ràng chính tay hắn đã đeo cho cô chiếc vòng gia truyền, thề hẹn quãng đời còn lại chỉ yêu mình cô.
Vậy mà , người hắn quan tâm, người hắn lo lắng, chỉ có mỗi Quan An An.
Lục Ương Ương nuốt nước mắt vào trong, nói đã khản đặc vài phần.
“Em không làm. Kết hôn bao nhiêu năm nay, chẳng lẽ anh vẫn không tin em sao?”
Cố Ngôn Việt mạnh tay hất văng cô ra, nói lạnh lẽo thấu xương: “Lục Ương Ương, đừng diễn nữa, sự độc ác của cô bây khiến tôi thấy xa lạ!”
Cú đẩy quá mạnh khiến Lục Ương Ương không trụ vững, ngã sóng soài xuống đất. “Choang” một , chiếc vòng ngọc mỡ cừu vỡ tan tành.
Mảnh vỡ sắc nhọn cứa rách lòng tay, máu tươi rỉ ra đỏ chói mắt.
nỗi đau trên thân xác sao sánh bằng nỗi đau trong tim.
Suốt thời gian qua, hễ Quan An An xảy ra chuyện , Cố Ngôn Việt đều một mực khẳng định là do Lục Ương Ương cô làm.
Những cần giải thích, những cần nói, cô đã nói đến mỏi mòn .
trăm ngàn câu nói của cô, cũng không bằng ba chữ “Quan An An”.
Ánh mắt Cố Ngôn Việt lướt qua vệt máu trong lòng tay Lục Ương Ương, thoáng khựng lại.
ngay sau , dì Ngô đã thốt lên, vội vã chạy tới đỡ Lục Ương Ương dậy, xót xa không thôi.
“ trước tiểu thư vì gả cho cậu mà phải đánh đổi Lục gia, Cố tổng, sao cậu có …”