Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Bà không thể nói, chỉ có đôi mắt đờ đẫn trợn trừng tôi đầy sợ hãi.
Tôi nhe răng , trông chẳng khác ác quỷ:
“Thuốc huyết áp cháu cũng thay lâu rồi. Yên tâm đi, không thuốc độc ! Chưa c.h.ế.t được !”
“Vì… cháu còn chăm bà cơ mà!”
Đông , nhà tắm công cộng của bệnh ướt nhẹp, trơn trượt.
Tôi đẩy xe lăn đưa bà đi tắm.
Vòi nước xối ào ào roi đánh, nước lạnh băng làm bà không mở nổi mắt, nước mắt nước mũi lẫn lộn.
“Ái da!”
Xe trượt.
Bà cả người lẫn xe đập vào bậc đá cứng ngắc.
Máu chảy đùi tràn ra khắp nền.
Tôi bước lên, giẫm mạnh thêm mấy .
“ lắm hả bà? Không sao mà! Chắc còn nhẹ hơn sinh con đấy!”
Ngắm đủ rồi, tôi mới chạy ra ngoài, khóc lóc gọi người:
“Cứu với! Có ai không giúp cháu với!”
Y tá lao tới, vội đẩy bà đi cấp cứu.
Bác sĩ an ủi tôi một đứa bé đang nức nở nước mắt nước mũi:
“Con làm tốt lắm rồi, đừng tự trách .”
Bệnh liên lạc với bố tôi, ta vẫn mọi khi loa đối phó.
Y tá bên cạnh thở dài, dỗ bà tôi:
“Cụ à, cụ cũng có phúc lắm đấy, có cô cháu gái ngoan thế này cơ mà!”
Tôi mỉm hiền lành:
“Bà cố gắng lên nha! có ý chí vượt bệnh tật chứ!”
Bà không động đậy được.
Chỉ có gương nhăn nheo tờ giấy nhàu nhó co giật không yên.
Tôi cúi đầu nói nhỏ:
“ … sẽ bên bà tới .”
Đôi mắt đục ngầu tôi đầy bất lực, nước mắt rơi lã chã.
Đợi y tá đi khỏi, tôi kéo băng gạc lên.
Miệng vết thương lầy nhầy m.á.u thịt giờ đã khô.
Tôi mạnh tay cào bung nó ra, m.á.u tuôn ra ròng ròng, tiếng rên rỉ đớn bật ra cổ họng bà.
Tôi vừa lau m.á.u vừa :
“Yên tâm, cháu sẽ bên bà suốt đời. Mẹ cháu trước khi c.h.ế.t tuyệt vọng thế nào, bà cũng sẽ được nếm đủ.”
Ngày ngày, tôi lặp đi lặp lại câu bên tai bà.
Vết thương đóng vảy rồi, tôi lại xé ra.
Nằm liệt giường lâu ngày, chăm sóc sơ sài, người bà lở loét khắp nơi, ngứa rát đớn không tả xiết.
bà già nước mắt chan cơm vì đớn tuyệt vọng mỗi ngày, tôi thấy lòng được chữa lành dần.
Cho một hôm, tôi đọc được khẩu hình lờ mờ nơi miệng bà.
“Cho… tôi… … đi…”
Tôi lắc đầu.
“Không được bà ơi. Bố con chưa mà!”
“Sắp rồi. Đợi bố , con sẽ để bà mang cả con trai cưng của bà xuống Hoàng Tuyền.”
“Bà cố gắng lên nhé!”
“Con tin vào… ý chí mạnh mẽ của bà!”
Đôi mắt già nua khép lại, khuôn héo úa vàng mã.
Nửa sau, bố tôi cuối cùng cũng .
ta mang theo một người phụ nữ một cậu bé.
Người phụ nữ kia xinh đẹp ngỡ ngàng, thật khó hiểu là bà ta thích ta.
Còn trai trên danh nghĩa kia của tôi ngốc nghếch một cách thuần túy, là biết được chiều chuộng sinh hư bé.
Cậu ta bịt mũi không kiêng dè, đứng trước giường bà nội kêu lên:
“Má ơi, bà ta thối quá!”
Mẹ kế vội kéo cậu ta ra sau, giả vờ giảng hòa:
“Trẻ con không hiểu chuyện, hay nói linh mà.”
Bố tôi đứng xa tít, phất tay loa:
“Cũng đúng, người già rồi mà, có giá trị .”
Biểu cảm chế nhạo hiện lên gương ta quen thuộc lạ.
Đúng rồi… tôi từng thấy nét trong đoạn ghi hình camera bệnh .
Ngày , mẹ tôi quỳ gối trên sàn bệnh , đớn suốt hai ngày, van xin chồng cho được mổ lấy con.
Còn ta sao?
Chỉ đứng đó, nửa miệng, nhạo báng nước mắt của vợ , hùa theo lời mẹ ruột.
Để rồi chính ta là người gián tiếp đẩy mẹ tôi một người phụ nữ trầm cảm gieo tầng hai mươi mấy xuống đất.
Sau đó, bà chỉ biết khẩy:
“ cũng tốt, đỡ tốn chỗ.”
Tôi cúi người, ghé sát tai bà nội thầm:
“Người ta nói không sai: ‘Cha mẹ nằm liệt giường lâu ngày, con chẳng ai còn tử tế’. Bà xem quý tử của bà đi, mới ló vài giây đã chuồn mất rồi!”
“Bà chẳng bảo là, đợi nó rồi bà sẽ được hưởng phúc à? xem… ngoài cháu ra còn ai quan tâm bà không?”
Đòn chí mạng không dao, mà là lời.
Bà giãy giụa trên giường, nhưng chỉ là một xác bất động miệng chỉ phát ra mấy tiếng rên khổ đứt quãng.
Bố tôi nhanh chóng kéo mẹ kế ‘ trai’ của tôi rút lui thể bà là một tai họa lây nhiễm.
Còn tôi vẫn lại bệnh , tiếp tục diễn vai “cháu gái hiếu thảo”.
“Chẩn đoán là ung thư gan giai đoạn cuối rồi. cũng biết rồi đó điều kiện y tế huyện kém, mà giờ tế bào ung thư đã di căn, e là sống không nổi hai .”
“Hai ?”
Bố tôi cau mày.
Bác sĩ vội vàng chữa lời:
“Nếu chuyển lên thành phố điều trị bà cụ sẽ đỡ hơn, có khi kéo dài được vài !”
Bố tôi khẩy:
“Thế còn chữa ! Tôi làm thủ tục xuất luôn. Nửa nay tiêu tốn bao tiền của tôi rồi còn !”
Thế là bà bị đưa , quẳng vào kho chứa cũ nơi tôi từng sống.
Tối tăm, ẩm thấp, bức bí.
Cả nhà đang chờ… bà .
Ngày nào cũng nghe tiếng rên rỉ không dứt căn phòng nhỏ vọng ra.
Lúc nào tôi nhớ bà, sẽ ban cho bà chút cơm thừa canh cặn.
Đói khát bệnh tật giày vò khiến bà chỉ còn da bọc xương.
“Bà ơi, phụ nữ mà, đừng ăn nhiều thịt cá làm . Cơm thừa canh cặn cũng tốt lắm rồi, đúng không?”
Tôi cúi đầu ngửi:
“Chưa thiu , yên tâm mà ăn đi!”
Có lúc bà la hét quá to, mẹ kế “ trai” sẽ vào tát, đạp, đánh đập bà tím bầm cả người.
Bố tôi? Không hề lên tiếng.
Cuối cùng, có một ngày bà cố gắng mấp máy môi, tạo khẩu hình:
“Giết… tôi… đi… …”
Tôi lắc đầu khẽ:
“Không được bà. Dù khổ mấy cũng có ý chí vượt chứ!”
“Bố con rồi mà, phúc mà bà mong đợi… còn chưa hưởng đủ !”