Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tiền lương bên ngoài tôi đều giao mẹ .
Tối về còn một đống bát đũa, quần áo bẩn chờ tôi rửa.
Từ sau trận đòn hôm nọ, như được tháo xích nghỉ hẳn, suốt ngày cắm mặt trong quán net.
Bố tôi lúc còn thở dài bất lực, sau đó ngày nào cũng quát tháo, đánh đập.
Mẹ cũng nổi trận lôi đình:
“Cũng tại anh đánh nó! Nó chán ! Giờ nó nghỉ thì nghỉ luôn đi! Đợi tâm trạng nó tốt lại cũng được mà! Miễn thi đậu đại , nó sẽ điều lại thôi!”
“ gì! Gần mươi tuổi còn ỷ lại! Tất cả là do cô chiều nó!”
“Thì ! Tôi chiều con tôi thì ?! Anh chẳng phải cũng chỉ có mỗi nó là con trai ?!”
Bố tôi đuối lý, bực bội câm nín:
“Thôi được! tôi bỏ tiền đưa nó đi trường nội trú quản lý nghiêm như quân đội. Chứ cứ này là hỏng đời nó luôn !”
Tôi lập tức chạy tiệm net, thì thầm vào tai .
Hắn dí điếu thuốc, nổi gân , bớt đen to tướng bên khiến hắn trông càng thêm dữ tợn.
“Mẹ nó, vậy khác gì vô tù?!”
“Anh à, dạo này ráng nhịn một chút. Đợi bố nguôi giận, chắc chắn không nỡ anh chịu khổ .”
Hắn hừ lạnh, nhưng cuối cùng cũng gật đồng ý.
Trời chiều sụp tối, bóng lưng hắn kéo dài dưới ánh đèn, như một vai chính sắp bước sân khấu.
Còn tôi, đứa đầy tớ luôn lặng lẽ đi phía sau…
… là đạo diễn thật sự vở kịch này.
Sau khi quay về, trở nên điều một thời gian.
Bố tôi hài lòng ra mặt, cũng không còn nhắc chuyện gửi hắn đi nữa.
Nhưng… tôi có thể mọi chuyện trôi qua yên ả như ?
Hôm đó, khi đang ở tiệm net, tôi tìm kiếm thông tin về hắn thì thấy một bản tin cũ:
“Nam sinh 17 tuổi có hành vi không đúng mực với trẻ nhỏ nhưng không .”
Gương mặt người gây án bị mờ, nhưng vết bớt đen ở thì lại rõ ràng như thường.
Một người từng khiến bố mẹ phải bán cả giải quyết hậu quả…
Liệu có thể chắc chắn rằng hắn sẽ không tái phạm?
Tôi thì không nghĩ vậy.
Hôm ấy, tôi mua vài chai bia, mặc một chiếc váy hơi gợi cảm vừa dọn dẹp vừa chờ.
Mẹ kéo bố tôi ra ngoài dạo phố.
Nhưng tôi rõ đoạn đường dẫn tới trung tâm thương mại đang sửa, họ sẽ không đi được .
uống liền chai, ánh bắt lờ đờ, hơi men dâng rõ rệt.
Hắn lững thững tiến lại gần, bàn tay bắt không đứng đắn mà chạm vào người tôi.
Tôi cố nén cơn ghê tởm, nhẹ giọng dụ hắn uống thêm.
Hơi thở ấm nóng phả , khiến tôi sởn gai ốc.
“Anh… anh đang gì vậy?”
Hắn cười hềnh hệch, răng ố vàng lộ ra rõ ràng:
“Em đoán xem? Anh chỉ muốn… thương em một chút thôi mà.”
Tôi giả vờ đẩy ra, hắn lại ôm tôi chặt hơn:
“ anh gần chút đi… Ở vùng quê chán c.h.ế.t này có ai … anh bức bối muốn chết!”
Tôi liếc đồng hồ bố mẹ đi được gần tiếng.
“Không được… Mình là anh em mà, như này không đúng…”
Tôi bắt khóc.
Nhưng giọng hắn lại càng hưng phấn.
“Anh em gì chứ? Anh phải anh em ruột gì em! Nhắm lại đi, xong ngay thôi mà!”
Miệng hắn sấn tôi.
Tôi đẩy mạnh hắn mất đà, ngã xuống sàn.
Tôi lập tức lao vào vệ sinh, khóa , mặc nhanh bộ đồ dài tay chuẩn bị sẵn.
Nghe tiếng hắn đập bên ngoài, tôi bình tĩnh chỉnh lại tóc, lau khô nước .
Chỉ khi nhìn qua sổ và thấy bóng dáng quen thuộc người tôi từ tốn mở .
“Giỏi, ngoan ngoãn với anh một lát thôi, xong anh mua đồ ngon em ăn.”
Thứ người như hắn…
Có phải trước đây cũng dùng những lời này dụ dỗ các bé gái khác?
Khóc lóc là kỹ năng tôi luyện từ bé bên bà nội.
có rất nhiều người mủi lòng vì nước tôi.
Bố tôi cũng .
“Chúng mày đang quái gì đấy?!”
bật mở trước mặt là vẻ mặt sửng sốt bố và mẹ .
Cơn say lập tức tan biến.
“Bố ơi, không phải như bố nghĩ …”
Bố tôi không thèm nghe hắn thanh minh, liếc qua gương mặt tôi còn đẫm nước , liền vung tay tát thẳng vào mặt hắn.
“Đồ khốn nạn!”
Mẹ nhào tới chắn con:
“Anh đánh nó gì! Ai được là do nó sai? Nhỡ là con bé kia dụ nó thì !”
Bố tôi gằn giọng, nhìn mẹ con họ đầy tức giận:
“Là do cô chiều hư nó! biến ra này! Suốt ngày ăn trộm tiền đi chơi, giờ còn dám giở trò với em mình!”
Mẹ la :
“Anh bỏ mặc mẹ con tôi ở phố, không quan tâm gì cả. Một mình tôi nuôi nó lớn, anh nghĩ tôi dạy dỗ được hoàn hảo chắc? Ngày xưa là ai dụ dỗ tôi trước?”
Tôi nhìn họ cãi nhau mà chỉ thấy mệt mỏi.
Bố tôi nghẹn lời, họng chuyển động mấy lần nhưng không nói nổi câu nào.
Cuối cùng, ông kéo tôi ra khỏi , dẫn một nghỉ nhỏ và thuê tôi một phòng riêng.
“Tinh Tinh, bố xin lỗi con…”
Một người đàn ông trưởng , che mặt khóc như một đứa trẻ trước mặt tôi.
“Mẹ con là người vợ tốt… Là bố sai, nhất thời không kiểm soát được bản thân ra này…”
Tôi ra vẻ xúc động, nhưng trong lòng lại lạnh lẽo.
“Bố thật sự rất mong có con. Kết hôn mấy năm mà mẹ con vẫn chưa sinh được. Hồi đó bố phố việc, chỉ một lần lầm lỡ… Ai ngờ lại có thai.”
“Sau đó chưa đầy năm, mẹ con cũng mang thai. Sinh con xong thì bị trầm cảm… Bố không muốn mẹ c.h.ế.t , nhưng bà ấy quá yếu đuối, tự mình tìm chết…”
Lừa dối!
Tôi từng nhiều lần gào thét hỏi họ khi còn nhỏ, nhưng giờ ông ta vẫn xem tôi là đứa trẻ dễ lừa ?
“Bố chỉ có mỗi anh con là con trai, đưa nó về đây là bắt lại.”
“Chuyện hôm nay chỉ là một lần lầm lỡ. Bố cũng đánh nó … Con tha thứ nó được không?”