Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9KXqYtnX5Y
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
15
Mà giờ đây, cô bé đang khóc nức nở vì bị dọa sợ, tiếng khóc như muốn thủng màng nhĩ.
Tô Hà Vụ ngơ ngác, chết lặng tại chỗ.
“Thật sự xin lỗi!”
Trước mặt anh trai của cô bé – người đã chạy đến giải cứu theo tiếng khóc – Tô Hà Vụ xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt.
Cô là người lớn mà lại dọa trẻ con khóc thét, nói thế nào cũng là lỗi của cô.
“Con bé chắc bị dọa quá rồi, nếu anh yêu cầu, tôi sẵn sàng bồi thường.”
Tô Hà Vụ nhìn người đàn ông cao gần mét chín trước mặt, giọng càng lúc càng nhỏ:
“Hoặc là… tôi có thể đưa hai người đến bệnh viện kiểm tra luôn bây giờ.”
Lúc này, người đàn ông mới nghiêng đầu nhìn cô, cau mày hỏi:
“Người Hoa các cô đều giải quyết vấn đề theo kiểu này sao?”
Giọng điệu của người đàn ông nghe không rõ là tốt hay xấu, nhưng với hàng chân mày rậm sâu và khuôn mặt hơi dữ dằn, Tô Hà Vụ vẫn không khỏi rùng mình một chút trong lòng.
Chẳng lẽ người này định làm lớn chuyện?
Thế nhưng giây tiếp theo, anh ta lại giơ tay lên, nghiêm giọng nói:
“Tôi đếm đến ba, mau xin lỗi cô gái trước mặt và hứa từ nay không được tự tiện hái táo trong vườn nhà cô ấy nữa. Một, hai–”
“Xin lỗi…”
Cô bé mím môi, trong mắt đong đầy nước nhưng lại cố không để rơi, giọng nói mềm nhũn,
“Nhưng cháu không cố ý… những quả táo nhìn ngon quá… Cháu đói…”
Một câu nói khiến tim Tô Hà Vụ hoàn toàn mềm nhũn.
Cô không nhịn được mà nhẹ nhàng an ủi:
“Không sao đâu, nếu con muốn ăn, lúc nào cũng có thể đến hái.”
Người đàn ông ban nãy còn có vẻ dữ dằn nghe vậy lại phá lên cười, liên tục khoát tay:
“Cô đừng bị vẻ ngoài của con bé lừa, nó hơi bị thừa cân, tôi với mẹ tôi đang cố gắng không cho nó ăn vặt.”
Vừa nói, anh ta vừa bế cô bé lên lắc lắc trong lòng:
“Ừm, hình như nhẹ hơn hôm qua chút rồi, hôm nay tạm tha vụ trộm ăn này cho con nhé.”
Anh xoa xoa mái tóc vàng của cô bé rồi ngẩng đầu nhìn về phía Tô Hà Vụ, giọng trầm thấp:
“Tôi tên là Anthony, là nhân viên cứu hộ bãi biển tại địa phương. Còn bé này là em gái tôi, tên Beth, mới năm tuổi thôi. Chúng tôi sống ngay cạnh nhà cô. Mẹ tôi là người Hoa, là đầu bếp nổi tiếng ở nhà hàng lớn nhất khu này. Nếu rảnh rỗi, mời cô ghé nhà tôi dùng bữa. Mẹ tôi luôn mong được kết thêm bạn người Hoa.”
Tô Hà Vụ không ngờ người đàn ông trông nghiêm túc này lại cởi mở đến thế, trong lòng cũng dần thư giãn.
“Tôi tên là Anna, hôm nay mới chuyển đến.”
Nghe đến cái tên “Anna”, Anthony lập tức mở to mắt ngạc nhiên:
“À, Đường có kể với chúng tôi rồi! Nghe nói cô gặp tai nạn xe cách đây không lâu? Giờ đỡ hơn chưa?”
Tô Hà Vụ mỉm cười gật đầu.
Anthony còn định nói gì đó thì từ xa vang lên tiếng còi gấp gáp.
Anh biến sắc, lập tức nhét Beth vào tay Tô Hà Vụ.
“Có người đuối nước, giúp tôi trông con bé một lúc nhé! Tôi quay lại ngay!”
Nói xong, anh chẳng buồn quay đầu mà chạy vội đi.
Chỉ còn lại Tô Hà Vụ đứng tại chỗ, trong tay ôm lấy Beth mềm mại, cả hai nhìn nhau chằm chằm.
Vài giây sau, Tô Hà Vụ nở nụ cười, hỏi cô bé mắt to tròn:
“Cục cưng, có muốn nghe chị đọc truyện cổ tích không?”
Chiều buông xuống.
Tô Hà Vụ vừa cùng Beth lắp xong mảnh ghép cuối cùng của mô hình xếp hình thì chuông cửa vang lên.
Lần này là một người phụ nữ trung niên tầm bốn mươi tuổi, trông có vẻ là người Hoa.
Bà có gương mặt hiền hậu, nụ cười dịu dàng, cất lời bằng tiếng Trung:
“Cháu là Anna phải không? Mẹ nghe Anthony nhắc rồi. Mẹ là mẹ của nó với Beth, tên là Từ Thanh.”
Chưa kịp nói hết câu, Beth đã như viên đạn lao vào lòng bà, ngọt ngào gọi:
“Mẹ ơi!”
Từ Thanh không vội rời đi mà quay sang Tô Hà Vụ, ánh mắt đầy cảm kích:
“Cảm ơn cháu đã giúp trông Beth chiều nay. Con bé rất hiếu động. Nếu được, không biết mẹ có thể mời cháu qua nhà dùng bữa tối không?”
Tô Hà Vụ lúc này mới nhận ra mình cũng hơi đói, giờ mà nấu ăn thì đã hơi muộn.
Người phụ nữ trước mặt rất dịu dàng, khiến cô nhớ đến mẹ ruột đã khuất.
Ý nghĩ đó vừa thoáng qua, cô liền gật đầu một cách vô thức.
Trên bàn ăn tối, Beth hào hứng kể lại những câu chuyện cổ tích được nghe chiều nay,
Khiến anh trai Anthony và mẹ Từ Thanh cười vui không dứt.
Tô Hà Vụ không hỏi vì sao ba người trong một nhà mà lại khác nhau về ngoại hình và tên họ.
Mỗi người đều có bí mật riêng.
Và cô cũng vậy.
Tưởng rằng sang nước ngoài sẽ phải trải qua quãng thời gian khó khăn,
nhưng giờ xem ra…
Nuốt miếng bánh phô mai mềm mịn cuối cùng trong miệng,
Tô Hà Vụ thấy lòng mình ấm áp.
Mọi chuyện… vẫn ổn.
Bên ngoài nhà đấu giá,
Nghe thư ký báo cáo, ánh mắt của Văn Tiêu lạnh lùng đầy chấp niệm.