Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjnx1S2A8
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
17
Một lúc sau, Tô Hà Vụ bước ra xe, tay cầm hai lá bùa bình an.
Một cái cô treo trên xe của Anthony, một cái cô nhét vào cặp của Beth.
“Đây là thứ cô mới làm gần đây, ở Trung Quốc bọn cô gọi là bùa bình an.
Nó dùng để cầu chúc cho gia đình và bạn bè bình an khỏe mạnh, vạn sự như ý.”
Tô Hà Vụ dịu dàng giải thích.
Không ngờ khi ngẩng đầu, cô lại thấy hai anh em trước mặt —
một lớn một nhỏ đều nước mắt lưng tròng nhìn cô.
“Anna, chị tốt bụng thật đấy!”
“Chị Anna, em yêu chị!”
Tô Hà Vụ dở khóc dở cười,
xoa đầu cả hai đứa, dịu dàng cưng chiều:
“Ừ ừ, Anthony em cũng rất tốt.
Beth, cô cũng yêu con. Mau đi đi, không thì lại trễ học đó.”
Chiếc xe dần chạy xa,
để lại Tô Hà Vụ đứng bên bãi cỏ, vẫn mỉm cười.
Cô đã đến New Zealand được gần ba tháng.
Tất cả những gì từng xảy ra ở Hoa Quốc, trong chuỗi ngày lặp lại yên bình và nhẹ nhàng, dường như đang dần rời xa cô.
Từ từ trở thành một cơn ác mộng bị niêm phong trong ký ức.
Và đúng như cô đoán.
Anthony và Beth không có quan hệ huyết thống.
Mười lăm năm trước, sau một trận động đất, Anthony – khi đó là một đứa trẻ mồ côi – được dìu dắt bởi bà Từ Thanh, một người phụ nữ vừa mới di cư tới đây.
Lúc đó, bà Từ Thanh vừa mất con, vài năm sau thì chồng cũng qua đời.
Từ đó, bà và Anthony sống nương tựa vào nhau như mẹ con.
Còn Beth, là một đứa bé bị cha mẹ bỏ rơi, được Anthony và nhóm bạn nhặt được trên đường leo núi cách đây năm năm.
Thế là, ba con người với gương mặt khác nhau, không chút huyết thống, lại trở thành một gia đình hạnh phúc.
Và giờ đây, Tô Hà Vụ – người phụ nữ đến từ Hoa Quốc –
cũng đã là một phần trong gia đình ấy.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Hà Vụ lại dâng lên một cảm giác ấm áp.
Thứ tình thân mà cô từng khao khát suốt bao năm, dù chỉ có được trong khoảnh khắc ngắn ngủi, giờ dường như đang trở lại lần nữa.
Sau khi dọn dẹp xong việc nhà buổi sáng,
Tô Hà Vụ theo lời dặn của bác sĩ, tập phục hồi chức năng nửa tiếng.
Đến mười giờ sáng, cô chỉnh trang lại quần áo và gõ cửa nhà bên cạnh.
“Dì Từ, mình đi thôi ạ.”
Từ Thanh không theo đạo, nhưng bà hay làm từ thiện.
Mỗi tuần đều đến trước cổng nhà thờ để tham gia hoạt động bán đồ gây quỹ.
Sau khi đón dì, Tô Hà Vụ lái xe chở cả hai đến nhà thờ.
Cô đã cùng bà làm thiện nguyện được một thời gian.
Người ở nhà thờ cũng quen mặt cô.
Vừa thấy hai người đến, ai nấy đều tươi cười chào đón:
“Chào Anna, chào dì Thanh! Cảm ơn hai người vì đã quyên góp thực phẩm và thuốc men.”
Tô Hà Vụ mỉm cười chào lại, sau đó vào bếp nhà thờ cùng mọi người chuẩn bị đồ ăn cho người vô gia cư và các hộ gia đình khó khăn.
Bận rộn đến tận ba giờ chiều.
Sau khi thu dọn sơ qua, cô và dì Từ chuẩn bị về nhà.
Từ khi sang đông, thời tiết ở New Zealand bắt đầu thất thường.
Buổi sáng còn nắng đẹp, buổi chiều đã lất phất mưa.
Gió lạnh thổi qua, Tô Hà Vụ kéo chặt lớp áo khoác mỏng trên người, cười nói với dì Từ:
“Con hứa với Beth sẽ làm bánh phô mai việt quất cho bé,
nhưng mỗi lần con làm nước sốt việt quất lại có vị hơi đắng, có khi phải–”
Lời còn chưa dứt, cô đã đột ngột im bặt khi nhìn thấy một người đàn ông trẻ dáng gầy đang đứng ở ngã rẽ phía trước.
Là Văn Tiêu.
Khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng trôi.
Trong làn mưa mỏng lất phất, Tô Hà Vụ chết lặng tại chỗ.
Nỗi sợ và chán ghét đã ăn sâu vào tận linh hồn khiến cơ thể cô bắt đầu run rẩy không kiểm soát.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài màu hồng phấn nhạt, mang giày cao gót 5cm.
Nhưng lúc này, khi đối diện với ánh mắt của Văn Tiêu, cô thậm chí không thể đứng vững.
Chỉ có thể chật vật dựa vào dì Từ để giữ thăng bằng.
Từ Thanh hoảng hốt trước dáng vẻ của cô, lo lắng hỏi:
“Anna, con sao thế? Không khỏe à?”
Cách đó không xa, gương mặt gầy gò với ánh mắt rực lên vui mừng của Văn Tiêu cũng trở nên hoang mang.
Bước chân định tiến lên phía trước của anh ta lập tức khựng lại.
Đôi mắt sâu thẳm, mệt mỏi như đã hằn dấu thời gian,
lúc này chỉ còn lại lo lắng và tổn thương.
Đến lúc này, khi cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra,
Tô Hà Vụ không còn đủ sức mà đứng vững nữa.
Văn Tiêu đã tìm được cô?!
Chuyện này sao có thể xảy ra được?!
Tạ Hoài Xuyên từng nói, thân phận và địa điểm xuất cảnh của cô đã trải qua hàng chục lần thay đổi, đến cả anh ta cũng không rõ, mọi liên hệ đều phải thông qua nhiều lớp trung gian.
Vậy mà giờ đây…
Văn Tiêu vẫn tìm được cô.
Anh ta sẽ ép buộc đưa cô về sao?
Tô Hà Vụ không dám nghĩ thêm.