Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fYNUXiHw8
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tết về quê, tôi chuẩn cháu trai và cháu mỗi đứa một quà vặt thật to.
Thằng cháu trai lại loạn , đòi giành phần của chị nó.
Tôi nhẹ nhàng khuyên:
“Cả hai quà giống hệt nhau mà.”
Nó vừa khóc vừa gào lăn lộn dưới đất như sắp nổ tung:
“Không! Không! Không! Con muốn cái của chị cơ!”
rồi, rồi…
Tôi mỉm một bộ váy công chúa.
“Thích giành đồ của chị đến ? mặc luôn đi, còn đứng ngây đó gì? Cởi nào!”
Bà ba đứng nói tôi:
“ Mãn, hai đầu rồi, lại chấp nhặt với trẻ con?”
Tôi đáp:
“Thím cũng gần rồi, còn chấp nhặt gì với đứa trẻ hai như cháu?”
Bác cả bĩu môi:
“Nhìn cái tính khí dữ dằn thế kia, ai mà dám con chứ?”
Tôi :
“Khoan đã, mắng thì cũng phải từ từ, ai cũng có phần.”
–
Trước khi bước vào cửa nhà, ba tôi vẫn còn dặn dò:
“Bốn điều không – nhớ kỹ chưa?”
Tôi ậm ừ:
“Không nghe, không nhìn, không cãi, không lật bàn.”
Ba mẹ tôi đúng hơi thấp thỏm thật, vì tôi từng gây náo loạn một bữa cơm tất niên trước đây.
Nhưng thời thế đã khác, chuyện cũ như khói mây.
Tôi tự nay tính tình cũng đã dịu đi không ít.
Họ hàng lần lượt kéo đến, thi nhau tung hô khách sáo ngoài phòng khách.
Lúc đầu tôi còn lịch sự đáp lại:
“ nay nghe nói công ty lớn sa thải nhiều lắm đó, Tiểu công ty cháu rồi?”
“Cũng ổn ạ. Cháu ADC LPL, tổng bộ ở Los Angeles, tương lai cũng sáng.”
“Gì trời… chẳng hiểu gì hết. Thế lương tháng bao nhiêu?”
“Dưới mười vạn.”
“Cụ thể chút xem nào?”
“Ba ngàn rưỡi.”
“Tiểu nay cũng hai sáu rồi ha, còn chưa dẫn yêu về?”
“Cháu có hai đứa con rồi ạ.”
“Cái gì cơ!?”
“Một đứa lai Nga–Anh, 18 tháng . Đứa còn lại con nước, mà ba nó ai cháu cũng không biết.”
Cả đám họ hàng mắt chữ A mồm chữ O, im bặt như gà con.
Mẹ tôi vội vàng phá tan không khí im lặng:
“Ha ha ha, nó nói con mèo nó nuôi đấy ạ.”
“Cái con bé , lớn rồi mà chẳng có nết na gì cả,” bác cả nhíu mày, “bây giờ con trai ai thích kiểu con như ?”
Tôi nhàn nhã lắc ngón tay:
“Cháu có mười bảy bạn trai trên Xiaohongshu, ba chín vị hôn phu trên Douyin, mười hai danh sách dự trên Bilibili. Chỉ đang cân nhắc chọn ai thôi. Bác cả muốn xem cơ bụng bạn trai cháu không?”
Ba tôi vội bịch xoài sấy nhét vào miệng tôi.
Có lẽ thông tin tôi đưa quá tải, họ hàng tạm thời bỏ qua màn “tra khảo” tôi.
Tôi vẫy tay gọi cháu trai cháu đến, mỗi đứa nhận một quà vặt của thương hiệu nổi tiếng.
Cháu vừa tiểu học, tóc thắt hai bím, mắt to tròn, giọng ngọt như mía lùi:
“Cảm ơn út ạ~”
Tôi nhẹ, chưa kịp nghĩ câu chúc gì, cháu trai đột nhiên cau có:
“Con muốn cái có hình của chị! Con không cái ! Chị! Đổi với con đi!”
Môi nó chúm lại, mặt bắt đầu sụ xuống.
Tôi vội trấn an:
“Chỉ khác màu bao bì thôi con ạ, bên giống hệt nhau, thật đấy.”
Nhưng nó không nghe, gào “Oa!!!” rồi ném mạnh quà xuống đất, còn giẫm đạp nhiều cái.
“Mẹ ơi! Con muốn cái của chị! Con muốn cái của chị!!!”
Tôi há hốc mồm — thật không ngờ có đứa trẻ nào chỉ 5 giây có thể biến cả mặt mũi thành bãi chiến trường nước mắt nước mũi như .
buồn quá nên tôi lén chụp một tấm, quá hiếm hoi.
Hồi nhỏ tôi mà dám vô lý kiểu đó thì đã “dạy dỗ bằng tình yêu” rồi.
Chị dâu tôi đẩy cháu một cái:
“Nhược Nhược, không em trai khóc rồi ? Con chị thì nhường một chút có đâu? Ngày tết mà cứ mè nheo ?”
Lời thì nói thế nhưng ánh mắt lại có vẻ ám chỉ về phía tôi.
Cháu trông có vẻ quá quen với tình huống , cúi đầu chuẩn bước tới:
“Em đừng khóc nữa, cái chị đổi em…”
Tôi bước tới chặn lại.
Tôi cúi xuống, nghiêm túc nói với cháu trai:
“ nói lại lần nữa, có đồ giống hệt nhau, không thiên vị ai cả. Nếu con thật sự thích của chị, thì nên hỏi xem chị có muốn đổi không, chứ không phải vạ lăn lộn như .”
Cháu trai vẫn không nghe, không như ý, lại gào thét chói tai:
“Aaaa!!! Con muốn cái ! Con muốn cái !”
lớn xung quanh giả vờ như không gì cả.
rồi, không ai nói, thì để tôi nói.
Tôi mỉm bộ váy công chúa, kéo thằng bé đang nằm dưới đất dậy.
“Nào, thích giành đồ của chị hả? thì mặc cái váy vào !”
Cháu trai giọng cao vút của tôi dọa sững lại.
Tôi áp sát mặt, tiếp tục nói lớn:
“ đứng ngây đấy? Cởi đồ đi!”
Một đứa con nít vài , tưởng có thể đọ với tôi – đã tu luyện hơn mười ?
Muốn đòn ?
Bà ba phản ứng lại, có vẻ không vui:
“ Mãn, hai rồi, lại so đo với con nít?”
Tôi đáp:
“Thím cũng gần rồi mà còn đi so đo với đứa nhỏ hai như cháu ?”
“Ê, cái con bé …”
Anh họ tôi, hồi nhỏ thân với tôi lắm, giờ kẹt giữa tôi với mẹ ảnh, đứng ngồi không yên.
Một mặt xua tay liên tục, nhắc mẹ ảnh về chỗ ngồi, mặt khác quay sang mắng con trai:
“ Thành Duệ, con đừng có quậy nữa! út con mà, không thích thì trả lại! Không ai hết!”
Chị dâu tôi lại nhẹ nhàng trách:
“Thằng bé còn nhỏ xíu , anh mắng nó gì? Với lại, không phải chị nó tự nguyện nó ? Có không có con nên quản chuyện con cái nhà khác hơi kỹ thì phải.”
Ồ, đang đá xéo tôi ?