Đi công tác về, mẹ tôi – năm nay đã sáu mươi tuổi – kéo tôi vào nhà vệ sinh, chỉ vào miếng băng vệ sinh dính máu và nói:
“Duyệt Duyệt à, mẹ lại có kinh rồi, mẹ với ba con sinh cho con một đứa em trai nhé?”
Vết máu màu nâu sẫm, rõ ràng là không bình thường.
Tôi cau mày khuyên:
“Mẹ à, nhiều người lớn tuổi hay bị bệnh phụ khoa, mình đi bệnh viện kiểm tra thử xem sao nhé.”
Sắc mặt mẹ tôi lập tức sầm xuống, mắng ầm lên:
“Mẹ khó khăn lắm mới có thể mang thai lại, con lại rủa mẹ bị bệnh!”
“Có phải con sợ em trai con sau này giành gia sản với con không? Mẹ không có đứa con gái nào độc ác như con cả, cút đi!”
Tôi bị đuổi ra khỏi nhà, cho đến nửa tháng sau, mẹ gọi video cho tôi, bụng bà đã tròn vo:
“Về đi con, mẹ không trách con nữa, chờ em trai con sinh ra rồi còn phải nhờ con phụ mẹ chăm sóc nó đấy.”
Tôi cảm thấy có gì đó sai sai, cố kéo mẹ đến bệnh viện kiểm tra.
Kết quả cho thấy bà bị chảy máu do ung thư cổ tử cung, trong tử cung còn có một khối u xơ to bằng quả bóng đá.
Sau khi phẫu thuật xong, tôi kiên nhẫn giải thích bệnh tình cho mẹ, bà chỉ đờ đẫn đáp:
“Biết rồi.”
Đêm đó, lúc tôi đang ngủ say, bà bất ngờ cầm dao gọt trái cây đâm mạnh vào cổ tôi:
“Con tiện nhân kia, đó rõ ràng là con trai mẹ! Hồi xưa Na Tra sinh ra cũng chỉ là cục thịt thôi mà!”
Máu bắn tung tóe, ý thức tôi dần mơ hồ.
Lúc mở mắt ra, tôi đã quay lại cái ngày mẹ nói muốn sinh em trai. Tôi mỉm cười gật đầu:
“Được mà, sinh rồi để con nuôi.”