Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

1

Nhật ký tôi viết về việc thầm yêu một cậu sinh côn đồ trong trường bị của cậu ta đọc to trước mặt toàn bộ sinh.

Vậy là tôi trở thành trò cười của trường.

trai riêng của cha dượng về nhà mách lẻo ngay trên bàn .

Kết quả là tôi bị đ.á.n.h đập suốt đêm.

Bà nói:

sao lại không xấu hổ như vậy?”

Bà nói:

“Hạ tiện đến thế thì chi bằng c.h.ế.t đi cho rồi!”

Cuối tôi không chịu được nữa.

Tôi tùy tiện lên một chuyến xe buýt không điểm đến ở đâu…

Tôi nghĩ, dù có c.h.ế.t nơi đất khách,

Tôi cũng không muốn tiếp tục chịu đựng những điều nhục nhã ấy nữa…

1.

, Hàn Lạc Vũ, cái đuôi của cậu đến rồi kìa!”

của tên ca trường liếc tôi một cái, giọng đầy mỉa mai.

Hàn Lạc Vũ, ca trường của trường tôi, sống khu tôi, tôi nhớ hồi nhỏ tôi hay chơi nhau.

Sau dần lớn lên, Hàn Lạc Vũ cũng chẳng để ý đến tôi nữa.

, giúp mang cơm cho Lạc Vũ nhé.”

Mỗi sáng, Phùng – kế của Hàn Lạc Vũ – đều nhờ tôi mang cơm cho cậu ấy.

khu đều Hàn Lạc Vũ không ưa kế, cũng từ chối mọi món bà ấy .

Cậu ấy rất phản nghịch, lại mắc bệnh đau dạ dày, nên từ đầu năm nhất cấp , Phùng ngày nào cũng nhờ tôi mang cơm giùm.

“Vâng, Phùng!” Tôi nhận hộp cơm, trong lòng thầm cầu nguyện hôm nay đừng gặp hoa khôi của trường!

Đến trường, từ xa thấy có Hàn Lạc Vũ và của cậu, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

“Hàn Lạc Vũ, cơm của cậu.”

Trời đông quá lạnh, tôi sợ cơm nguội, nên cố ý để cơm trong balô giữ ấm.

Nhưng đưa cơm cho Hàn Lạc Vũ, nhật ký của tôi lại rơi xuống đất.

“Ồ! Nhật ký!”

Chưa kịp nhặt, Thành – của Hàn Lạc Vũ – nhanh tay chộp lấy nó.

“Ha, có mật mã nữa à?”

Thành vừa né tránh tay tôi tôi cố giành lại, vừa nghịch ổ khóa của nhật ký.

“Mọi nói xem, mật mã nhật ký của Lâm … có nào là… sinh nhật của Hàn Lạc Vũ không? Hahahahahaha!”

Tống Dương – lại – cũng hùa theo.

“Trả lại cho tôi…”

Tôi luống cuống muốn giật lại nhật ký, nhưng có thể trơ mắt nhìn nhật ký màu hồng bị ném qua ném lại.

Cho đến … nhật ký bị truyền đến tay Hàn Lạc Vũ.

“Là ngày sinh của cậu đấy, thử đi thử đi!”

Thành xúi giục Hàn Lạc Vũ, nhưng Hàn Lạc Vũ thì vẫn biểu hiện như mọi … lạnh nhạt vô vị.

“Hàn Lạc Vũ… đừng…”

Tôi hoảng hốt nhìn cậu, cầu xin cậu hãy trả lại cho tôi!

Nhưng Hàn Lạc Vũ không nhìn tôi, lơ đãng ấn bốn số quanh ổ khóa.

“Tách!”

Nhật ký bị mở.

Tất bí mật trong lòng tôi… sắp bị phơi bày trước mặt mọi .

Tháng mười một ở Cẩm Thành gió đông lạnh lẽo, nhưng chưa bao giờ có một mùa đông nào khiến tôi lạnh buốt toàn thân như lúc

“Hàn Lạc Vũ, tại sao?”

Tôi run môi hỏi, giọng nhỏ như muỗi kêu.

Lần , Hàn Lạc Vũ chịu nhìn tôi một cái.

“Lâm , cậu thích lo chuyện bao đồng đến thế, thì coi như lần là bài cho cậu nhé…”

Hàn Lạc Vũ dùng âm lượng đủ cho tôi nghe thấy, khóe môi lại hiện lên nụ cười xấu xa mà tôi chưa từng thấy.

Rồi cậu ta ném luôn hộp cơm vào thùng rác ngay trước mặt tôi.

Cậu ấy chuyện Phùng nhờ tôi mang cơm rồi…

Nhưng trước đây tôi vẫn luôn nói:

cậu trả tiền để tôi cơm hộp mang cho cậu.”

Thế nhưng tôi bận chăm sóc anh trai kế đang chuẩn bị thi , ngày nào cũng đưa anh ấy đi thêm, nấu nướng cho anh, gì có thời gian nấu thêm hộp cơm cho Hàn Lạc Vũ?

“Tin nóng! Tin nóng!”

Trong lúc tôi thất thần, Thành và Tống Dương ôm nhật ký của tôi chạy lên phòng phát thanh.

sinh Lâm lớp 11-3, viết một nhật ký thầm yêu, xin chia sẻ mọi !”

Giọng Thành vang lên từ loa phát thanh toàn trường.

Hàn Lạc Vũ vứt cơm xong thì đi mất.

Tôi nghĩ mình nên chạy lên ngăn bọn họ, nhưng chân tôi như bị đổ chì.

“Ngày 27 tháng 8 năm 2010, trời nắng. Hôm nay, tôi chính thức vào Nhất Trung Cẩm Thành. khiến tôi kích động hơn chuyện , chính là tôi lại được trường Hàn Lạc Vũ! Không một vịt xấu xí như tôi có thể ở Hàn Lạc Vũ không? Kế hoạch được hôn Hàn Lạc Vũ tiến thêm một bước, tối nay cơm tôi thêm bát, Hàn Lạc Vũ, hẹn gặp trong mơ nhé…”

Giọng đọc nhật ký vang suốt phút, cuối phải đợi chủ nhiệm giám đạo chạy lên phòng phát thanh mới ngăn được vụ náo loạn.

Trong đầu tôi, bỗng tua lại tất những năm tháng thích Hàn Lạc Vũ.

2.

Từ trước đến nay, tôi luôn là cái đuôi của Hàn Lạc Vũ, cấp ngày nào cũng mang t.h.u.ố.c cho cậu, cấp ngày nào cũng mang cơm.

Hồi nhỏ trong khu , vì sức khỏe yếu, Hàn Lạc Vũ thường bị đám trẻ khác bắt nạt.

Bọn nó gọi cậu là “đứa trẻ hoang không có ”…

Trùng hợp thay, cũng gọi tôi là “đứa trẻ hoang không có cha”…

Những ngày “nương tựa lẫn nhau” trong kéo dài suốt tuổi thơ, tôi nghĩ tôi nhất định là sự cứu rỗi của nhau, có lẽ Hàn Lạc Vũ cũng phần nào thích tôi.

Bởi vì dù có một viên kẹo, cậu ấy vẫn vui vẻ bẻ đôi chia cho tôi.

“Sau cậu , tớ bố…”

Cậu vừa ngậm kẹo vừa nói líu ríu, đôi mắt sáng long lanh.

Cho đến năm lớp bảy, Hàn Lạc Vũ bị xuất huyết dạ dày phải nhập .

uống không điều độ, hầu như chẳng cơm t.ử tế, nên dạ dày sớm không chịu nổi.

cậu lúc ấy mới chợt nhận ra mình bỏ bê trai nhiều năm, thế là Phùng – yêu ông bấy lâu – mới chính thức bước vào nhà.

Bà đối xử Hàn Lạc Vũ rất tốt, nhưng cậu lại không chấp nhận.

Sau Hàn Lạc Vũ xuất , tôi cũng lên cấp , ngày nào cũng mang t.h.u.ố.c cho cậu.

Lúc đó, tôi có cha dượng, tôi vui mừng chạy đến chia sẻ Hàn Lạc Vũ về “ bố mới” của mình.

Kết quả lại bị cậu khinh thường.

Tùy chỉnh
Danh sách chương