Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Anh ta ghé sát nói nhỏ:
“ nay quy mô lắm, chủ tịch đã hạ quyết tâm. Lát nữa khi chủ tịch nói đến cô, tốt nhất là đừng cãi lại. Dù sao thật cũng đã rõ rồi.”
“Chỉ cần cô chịu phối hợp, buổi họp báo này đạt hiệu quả như mong đợi, chủ tịch chắc chắn sẽ giữ lời, cô một trăm vạn.”
Tôi mỉm cười nhẹ: “Cảm ơn anh đã nhắc nhở và quan tâm. Tôi biết mình làm gì.”
Buổi họp báo đầu.
Bố chồng bước lên sân khấu, ho nhẹ một tiếng, liếc nhìn khắp mọi người, rồi cất lời:
“Gần đây, chuyện ly hôn giữa con và con dâu tôi đồn thổi quá mức, có người còn lợi dụng cơ này để bôi nhọ, gây ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của công ty.”
“ nay tôi mời mọi người đến đây chính là để làm rõ thật.”
“Lẽ ra việc xấu trong nhà thì không nói ra ngoài, nhưng tôi – Cố Lôi Đình – làm người luôn quang minh lỗi lạc. Việc xấu thì đã sao, đáng nói phải nói…”
Nói xong, ông ta lấy ra bản xét nghiệm ADN từng làm với Quả Quả, giơ cao lên trước mọi người.
“Đây là kết quả xét nghiệm của bệnh viện. Quả Quả không phải cháu của tôi, không phải con của Vương Thiến và con tôi – Cố Khải. Nó là kết quả của việc Vương Thiến ngoại tình với người ông , vì vậy tôi mới quyết định cho ly hôn.”
Nói xong, ông ta để mọi người truyền nhau bản giám định.
Mọi người vừa truyền vừa bàn tán:
“Không sai, con dâu của Cố Lôi Đình đúng là không đàng hoàng.”
“Chuẩn Phan Kim Liên.”
“Đáng đời, loại bà như thì đuổi đi là đúng rồi.”
Lúc này, có người tiếng lên tiếng:
“Chủ tịch Cố đúng là không tầm thường, có thể nghĩ đến chuyện cháu nội đi giám định, không phải cũng nghĩ ra được đâu.”
Mọi người đồng loạt họa:
“Đúng , đầu óc sắc bén, quyết đoán, đáng nể thật đấy.”
“Không thì làm sao làm chủ tịch công ty niêm yết được?”“Việc thì quyết đoán, việc nhỏ thì rõ ràng, đúng là khí chất của chủ tịch hàng đầu.”
Những lời khen vang lên khiến ông ta nở nụ cười đầy tự hào.
Rồi ông ta nhìn tôi bằng ánh đầy khinh bỉ, như đang nói: “Vương Thiến à, không ngờ tôi lại cháu đi giám định đúng không? Cô có che giấu giỏi đến đâu cũng tôi vạch trần.”
Tôi điềm nhiên như không.
Giống như đang diễn thuyết, ông ta quay về mọi người, nói bằng giọng cảm thán:
“Chuyện như vậy sao tôi có thể sơ suất được? Công ty càng phát triển thì việc giáo dục và bồi dưỡng người thừa kế càng phải được chú trọng sớm. Và điều kiện đầu tiên là: đứa cháu ấy phải có quan hệ máu mủ với tôi, phải là cháu .”
“Nếu không, công sức gây dựng cơ nghiệp đời của tôi chẳng phải đổ sông đổ biển sao? Mọi người nói có đúng không?”
đồng loạt cười .
nấy đều nói:
“Đúng rồi!” “Chắc chắn rồi!” “Nói quá đúng luôn!”
đó, ông ta tự nhiên chuyển chủ đề .
“Chuyện đào tạo người thừa kế không thể chậm trễ, tôi phải nhanh chóng tìm một người con dâu mới.”
“Tôi không đòi hỏi quá cao về tài năng, nhưng nhân phẩm là điều buộc. Phải đoan chính, tử tế…”
Nói đến đây, ông ta quay người, chỉ về vợ mình.
“Đây là phu nhân của tôi – Lâm Xuân Nga. Nhiều người chắc không xa lạ gì. Bà ấy tốt nghiệp đại học danh tiếng ở nước ngoài, vừa thông minh vừa giỏi giang, những năm qua đã đóng góp rất nhiều cho công ty.”
“Tôi muốn đặc biệt nói về nhân phẩm của vợ mình. khi lấy tôi, vì công việc, bà ấy thường xuyên tiếp xúc với khách hàng, trong đó không thiếu những người ông phong độ, lịch lãm.”
“Rất nhiều người trong số họ dùng ‘mỹ nam kế’ để cố lấy lòng bà ấy, chỉ để đạt được hợp đồng. Nhưng bà ấy luôn giữ vững ranh giới, không để có cơ tiếp cận.”
“Không phải tôi khoe khoang, nhưng vợ tôi là người nữ có đạo đức chuẩn mực nhất giới, là hình mẫu để tất nữ noi theo…”
Nói đến đây, ông ta bước tới, hôn nhẹ lên trán bà ấy, rồi nhìn bà bằng ánh đầy tình cảm: “Xuân Nga, em thấy anh nói đúng không?”
Tôi để ý, mỗi lần bố chồng nhắc đến bà ấy, biểu cảm của bà đều không được tự nhiên.
Lúc ông ta hôn lên trán và nhìn bà đắm đuối, bà chỉ gượng cười một cái: “Anh làm gì vậy, trước bao nhiêu người này.”
Bố chồng cười: “Có gì đâu mà ngại. Đây là lần đầu tiên anh công khai khen vợ mình đấy!”
đó, ông ta nghiêm mặt, quay nhìn tôi:
“Vương Thiến, nay cô có mặt ở đây chứng tỏ cô còn can đảm, điều đó khiến tôi rất vui.”
“Nhưng cũng phải trả giá cho hành động của mình. nay tôi cho cô một cơ bước lên sân khấu để ăn năn hối lỗi. Chỉ cần cô thật lòng nhận sai, tự kiểm điểm bản thân và đầu lại cuộc sống mới, tôi sẽ cho cô một trăm vạn, xem như tiền sinh hoạt cho hai mẹ con này.”
Câu nói vừa dứt, bên lập tức vang lên tiếng bàn tán:
“Chủ tịch thật nhân hậu quá!” “Đúng là tầm vóc của tổng tài công ty niêm yết!”“Dù sao thì Vương Thiến cũng từng sống với con ông ấy nhiều năm, ông không nỡ để hai mẹ con sống cảnh bơ vơ…”
Thấy tôi chưa phản ứng gì, người đứng cạnh – cũng là người được bố chồng cử đến tìm tôi – đầu sốt , thì thầm thúc giục:
“Mau lên đi, chỉ cần nói vài câu ăn năn là có 100 vạn trong rồi!”
Đã đến lúc vạch trần thật.
Tôi ung dung bước lên sân khấu.
Tôi bước lên sân khấu chính.
Không vội phát biểu, tôi đi đến trước mặt mẹ chồng, mỉm cười nói: “Mặc dù con đã ly hôn với con mẹ, nhưng gọi mẹ một tiếng mẹ chồng.”
“Mẹ, bây giờ mẹ không định nói gì sao?”
Mẹ chồng tôi biến sắc: “Vương Thiến, tôi không hiểu cô đang nói gì.”
“Vậy được rồi.”
Tôi quay lại, trở về giữa sân khấu.
Từ trong túi lấy ra một tờ trắng mực đen — là bản giám định tôi đã Quả Quả đi bệnh viện làm.
Tôi giơ cao tờ , nói trước đám đông: “Mọi người xem đi, đây là kết quả giám định cha con mà tôi và Quả Quả làm ở bệnh viện. Xin mời mọi người truyền nhau xem cho rõ.”
Bản giám định truyền qua từng người, trên mặt cũng lộ vẻ sững sờ.
Tiếng xì xào đầu nổi lên.
“Sao vậy? Thằng bé là con của Cố Khải à?”
“Đúng rồi, là con của anh ta.”
“Vậy nghĩa là cô con dâu không hề ngoại tình?”
Bố chồng biến sắc.
Ông ta lao xuống sân khấu, giật lấy bản giám định từ một người rồi nhìn lướt qua.
đó quay phắt tôi, cười lạnh: “Vương Thiến, vì che đậy chuyện xấu mà cô dám làm giả tài liệu? Với thái độ này, cô đừng hòng lấy được một xu.”
Tôi mỉm cười: “Bác cứ nhìn kỹ đi. có con dấu đỏ của bệnh viện, còn có chữ ký bác sĩ. Bác nghĩ loại tài liệu này có thể làm giả dễ vậy sao?”
Nghe tôi nói vậy, bố chồng khựng lại, vội vã đeo kính lão lên, chăm chú xem kỹ.
Gương mặt ông dần dần chuyển vẻ nghi hoặc.
Trợ lý bên cạnh thì thầm: “Có khi nào con dấu kia là giả?”
Nghe nhắc vậy, ông ta lập tức lấy bản giám định ông từng làm với Quả Quả ra để đối chiếu.
So sánh kỹ càng.
Tôi đứng cạnh, liếc cũng nhìn ra — hai bản giám định đều có con dấu giống hệt nhau.
Chữ ký bác sĩ cũng là cùng một người.
Lúc này thì mọi chuyện đã rõ ràng như ban ngày.
Bố chồng đơ người.
gương mặt ngơ ngác.
“Chuyện… chuyện này là sao?!”
Tôi lại lấy thêm một tờ trắng mực đen từ túi ra, nhìn bố chồng và nói:“Tôi còn một bản giám định , nhưng có liên quan đến quyền riêng tư của bác. Không biết bác có muốn công khai hay không?”
, trường đã rộ lên tò mò. Thấy tôi còn cầm thêm tờ, chưa kịp để bố chồng phản ứng, họ đã hò hét lên:
“Trên đó viết gì vậy? Mau đọc lên đi!” “Là thứ gì vậy?” “Cho chúng tôi xem nhanh lên!”
Bố chồng thấy tôi giữ nét bình thản, lại càng trở bồn chồn, không còn vẻ điềm tĩnh như thường ngày.
Giọng ông đầu run: “Là… là gì vậy?”
Tôi không trả lời ngay, chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Bác còn mang theo lọ tôi tặng qua không?”
“ gì?” – bố chồng nhíu mày khó hiểu – “ nào cơ?”
Lúc này, người được bố chồng cử đến gặp tôi qua vội vã chạy lên sân khấu.
Anh ta móc trong túi ra một lọ nhựa trắng: “Chính là cái này.”
Nói xong, anh ta ngượng ngùng nhìn tôi, vội vàng giải thích: “Tôi sợ chủ tịch không hiểu rõ ý không dám ra.”
Tôi nhận lại lọ , mở nắp, đổ ra hai viên màu vàng rồi lại cho người ông kia:“Lát nữa anh trách cho chủ tịch uống nhé.”
Người đó gật đầu như cái máy: “Được… được…”
đó.
Tôi đặt tờ trong vào máy chiếu đặt trên sân khấu.
Ngay lập tức, một dòng chữ hiện rõ trên màn hình trắng:
“Cố Lôi Đình không có khả năng sinh sản.”
là dấu đỏ của bệnh viện.
Cùng với chữ ký bác sĩ.
trường như có bom nổ, vang lên một tiếng “Ầm!” choáng váng.
“Cái gì này?!” “Thì ra chủ tịch Cố không thể sinh con.”
“Không đúng! Nếu ông ấy không thể sinh con, thì con ông từ đâu ra?”
Đám phóng viên phấn khích đến mức sáng rực.
Đã lâu rồi họ không gặp tin sốc nào này, lại còn liên quan đến tổng giám đốc một công ty niêm yết.
Làm sao có thể bỏ lỡ!
Máy quay, máy ảnh được rút ra loạt xoạt, toàn bộ ống kính đều chĩa thẳng vào bố chồng tôi.
Ông ta chết lặng.
Giống như sét đánh ngang đầu, người cứng đờ, không nhúc nhích nổi.
Tôi thì cảm thấy rất thỏa mãn.
Thám tử tư tôi thuê thực quá giỏi, chỉ trong vài ngày đã lấy được mẫu dịch sinh học của ông ta và hoàn tất xét nghiệm.
Khoản tiền đó tôi bỏ ra, thật đáng.
Đúng lúc này, mẹ chồng đột nhiên la lên the thé:
“Không đúng! Người trên kết quả giám định kia không phải ông Cố, mà là một người trùng tên cũng tên là Cố Lôi Đình!”
Bố chồng như vừa bừng tỉnh khỏi cơn mộng.
đỏ hoe, ông trừng trừng nhìn tôi: “Cô thật ác độc! Dám dùng trò này để trả thù tôi?!”
Mẹ chồng lao lên tát tôi một cái, rồi quát ra lệnh cho bảo vệ: “Đuổi người bà này ra khỏi trường! Mau tống cổ cô ta đi!”
“Khoan đã.” – Tôi bình thản lấy từ máy chiếu ra một tờ nhỏ.
Ngay lập tức, một dãy số hiện rõ ngay tên trên bản giám định.
Là số chứng minh nhân dân của bố chồng tôi.
Lúc nãy tôi cố tình lấy che lại, là để ông đỡ mất mặt.
Mẹ chồng sững sờ.
Khuôn mặt trở vô cùng hoảng loạn, vội vàng quay chồng: “Ông Cố! Đây chắc chắn là bẫy! Đừng tin cô ta!”
Bố chồng tôi như thể rút hết khí lực, đột ngột bừng tỉnh, lý trí trở lại.
Ông túm lấy cổ áo mẹ chồng, gầm lên giận dữ:
“Nói đi! Cố Khải là con của bà với ?!”
“D-đương nhiên là con của em với anh rồi…” – môi mẹ chồng tôi run rẩy.
“Xàm!!!”
Bố chồng tôi gào lên một tiếng chửi thô tục, sắc mặt đầu tím ngắt.
Người đang cầm lúc này cuối cùng cũng hiểu dụng ý của tôi, siết chặt hai viên màu vàng trong , thần kinh căng như dây .
“Cố Khải đúng là con em với anh, là con của anh đó… là con …”
Mẹ chồng tiếp tục lên tiếng, nhưng giọng nói đã yếu dần đi.
Bố chồng quay nhìn tôi, nét mặt vô cùng lúng túng: “Vương Thiến, cô nói đi. Những gì cô biết… tôi muốn biết toàn bộ thật.”
Tôi lấy từ túi ra vài tấm ảnh.
Chiếu lên màn hình bằng thiết trình chiếu.
Đó là ảnh một người ông và một người nữ đang âu yếm bên nhau.
Người ông là một người nước ngoài tóc xoăn, xanh. Người nữ thì chẳng ngoài mẹ chồng tôi — Lâm Xuân Nga.