Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
                            https://s.shopee.vn/3fulujWJsj

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
10
Người “giả vờ ngủ” đã có khoảnh khắc tỉnh thức.
Chúng tôi thức trắng đêm, cùng nhau hồi tưởng khi quen biết đến khi yêu nhau. Vừa khóc vừa cười, rồi lại cười trong mắt.
Sau đó, Kiến Nam lại ký thêm một bản thỏa thuận mà tôi đã chuẩn bị sẵn .
Đó là văn bản tôi nhờ luật sư soạn: nếu ly hôn, nhà cửa tiền tiết kiệm đều thuộc về con gái, quyền nuôi dưỡng cũng thuộc về tôi, Kiến Nam có nghĩa vụ chu cấp định kỳ.
Anh ký ngay, không do dự.
Anh nói sẽ không bao giờ có ngày ly hôn. Nhưng nếu có, anh sẽ ra đi trắng.
Anh nói:
“ , anh hiểu cảm giác của em. Thỏa thuận nào anh cũng sẵn lòng ký, chỉ cần em cho anh cơ hội, để anh được ở bên em con.”
Tôi thật may mắn lúc đó đã không dao động.
Ngày hôm sau, sau khi đám cưới kết thúc, tôi chuẩn bị mở miệng đòi lại mười tiền lợi tức thì Trần Kiến Nam một lần nữa lại chùn bước.
Trong tiệc cưới, nhiều họ hàng xa chưa về, tối đến lại ngồi quanh một bàn tiệc ồn ào náo nhiệt.
Chưa kịp để chúng tôi nói gì, mẹ chồng đã dậy nâng ly .
Bà rưng rưng mắt:
“Tôi biết mấy hôm bà con ai cũng vất vả, nhưng cho phép tôi ly tiên là kính con trai cả con dâu cả của tôi!”
Khi nói, môi bà run run, mắt lưng tròng nhưng không rơi.
“Bao , để lo cưới vợ cho con trai út, tôi đã nhiều khổ cực. Tôi không oán trách, đó là số phận tôi tự chuốc lấy khi cố sinh thêm, nhưng mà lại khiến con trai cả thiệt.”
“Bao tôi kiếm được đồng nào, con trai cả cũng chẳng được hưởng, đều dồn cho con trai út. Con trai cả tôi khó khăn, ngay cả tiền lợi tức cũng đưa cho tôi .”
“Nói ra thì ở quê có quy định ngầm: cha mẹ bỏ tiền cho con học đại học thì con sẽ không đòi lại phần đất. Nhưng tôi nghĩ đã dành quá nhiều cho con út, dành quá ít cho con cả, thì lại xót xa cho nó.”
Khi bà nói đến ba chữ “xót cho con cả”, giọng nghẹn lại, mắt cũng theo đó mà rơi.
Trên bàn, tiếng khuyên can vang lên liên tục:
“Chị dâu, chị nuôi được Kiến Nam học đại học, nó biết ơn chị chưa , sao có thể để tâm tới mấy đồng lợi tức?”
“Đúng thế, con út không học đại học, cưới vợ chăm hơn là bình thường thôi. Kiến Nam xưa hiểu chuyện, gì nghĩ không thông?”
“Ôi chị cả, thiệt cho con cả thì sau bù lại cho nó là được, Kiến Nam đời nào lại so đo với mẹ ?”
Trong lúc mọi người đều cố xoa dịu, bác cả của Kiến Nam dậy, vỗ vai anh:
“ để mẹ con nâng ly chờ nữa à, mau tỏ thái độ đi chứ!”
Dưới gầm bàn, bàn Kiến Nam siết chặt lấy ống quần.
Khóe mắt anh vẫn nhìn tôi đang dõi theo.
Anh đã hứa với tôi sẽ đòi lại khoản tiền đó, có thêm mười vạn thì chúng tôi mới đủ tiền đổi căn nhà rộng hơn.
Ở phía bên kia, con gái ngẩng , thì thào:
“Ý bà nội là sẽ lại tiền cho chúng sao mẹ?”
Giọng con nhỏ nhưng vẫn lọt vào tai dì út của Kiến Nam.
Bà liền khoa trương cướp lấy ly rượu trong mẹ chồng:
“Chị cả, bỏ ly xuống đi! Không nghe cháu gái chị nói gì à? Chị mang mặc cảm tội lỗi, trong khi nhà người đang bàn tính đòi tiền chị đấy!”
Câu nói ấy vừa thốt ra, mẹ chồng liền ôm mặt khóc òa.
Bà nức nở:
“Không trách con bé, là lỗi của tôi, tôi không công bằng, là tôi có lỗi với con trai cả.”
Cả bàn tiệc đồng loạt quay sang nhìn Kiến Nam.
Mặt anh đỏ bừng, bị dồn đến đường cùng. Do dự một , anh bỗng hất con gái ra:
“… Con nói bậy cái gì, bà khóc rồi kìa.”
Anh quay né tránh ánh mắt của tôi, rồi như liều lĩnh bật dậy nâng ly:
“Mẹ, con biết nhà khó khăn. Mẹ cực khổ nuôi con học đại học, lợi tức đó đưa mẹ là đúng thôi.”
Anh thẳng người, mắt hoe đỏ, siết chặt ly rượu, nghiến răng ngửa cổ uống cạn.
vậy, mẹ chồng cũng lau mắt, sảng khoái uống cạn ly.
Bà vui mừng bước tới ôm đứa con trai “hiếu thảo”.
“Tôi biết mà, con trai cả của tôi hiểu cho mẹ. Như vậy mẹ lại càng không thể bạc đãi con nữa.”
Bà ngẩng , nghiêm túc nói với Kiến Nam:
“Con trai, mẹ nghĩ kỹ rồi. Con trai út kia là đồ ăn bám, mẹ đã đủ cho nó. giờ, nó có đi ăn xin hay chết đói cũng mặc kệ. Mẹ sẽ theo con về, bù đắp những gì đã nợ con.”
Nụ cười gượng gạo trên mặt Kiến Nam lập tức đông cứng, mắt tràn đầy hoang mang, không tin nổi.
Giọng mẹ chồng vẫn tiếp tục:
“Đến lúc đó, mẹ sẽ trồng rau nuôi gà, mùa đông giết thịt cho cháu ngoại có đồ sạch mà ăn.”
“ kia không giúp trông con, giờ có thời gian rồi, sau để mẹ chăm cháu, hai đứa an tâm lo nghiệp.”
Nói rồi, bà bắt tự vẽ viễn cảnh:
“Con trai à, sau ngày tháng dài, chúng tránh xa cái đồ ăn bám kia, sẽ có ngày sống yên ổn.”
Ánh mắt tuyệt vọng của Kiến Nam hướng về phía tôi. Tôi lạnh mặt, im lặng nhìn lại.
Anh đang cầu cứu tôi.
Tôi không quên mẹ anh vừa tròn sáu mươi.
Mà nơi họ đi thuê, qua sáu mươi thì không được nhận nữa.
Hôm qua, trong đám cưới, tôi nghe chính em chồng tuyên sẽ không ở chung, cũng không nhờ mẹ chồng chăm con.
Họ bảo bà nên về quê an hưởng tuổi già.
Sao Kiến Nam lại không tuyệt vọng chứ?
Vừa mới chấp nhận thật không được thiên vị, giờ lại đối diện với thật bị ép buộc gánh vác.
Anh theo thói quen lại hướng về tôi cầu cứu. Nhưng cầu cứu có ích gì?
Mỗi lần tôi ra lý lẽ tranh đấu, anh lại sĩ diện mà không dám về phía tôi.
Tôi có thể nói: con tôi lớn rồi, không cần ai chăm nữa; tôi có thể nói: nhà cửa chúng tôi góp vạn, vậy xin lại tiền lợi tức cho chúng tôi.
Những tranh chấp ấy chưa chắc tôi sẽ thua.
Nhưng… tôi tranh thắng thì được gì?
Thắng rồi, Kiến Nam vẫn sẽ dần oán trách tôi sau những lần mẹ anh khóc lóc.
Anh sẽ tận hưởng thành quả tôi giành được, nhưng khi dọn vào căn nhà lớn, trong lòng vẫn vướng bận.
Nghĩ đến cuộc sống như thế, tôi đã ngột ngạt.
Hôm ấy, trong không khí hân hoan của bàn tiệc, Kiến Nam rốt cuộc không thể thốt ra lời chối.
Tôi đặt đũa xuống, không nhìn anh thêm lần nào, kéo con gái rời bàn tiệc .
11
Mẹ chồng nói, gái thành phố đều là người biết giữ thể diện, không ai cãi vã ồn ào.
Bà bảo tôi dễ bị nắm thóp, Kiến Nam chỉ cần dỗ một là xong.
Khi có vài người thân nhìn không nổi, riêng tư nói với tôi những lời ấy, thì tôi đã chính thức đề nghị ly hôn với Trần Kiến Nam.
Trần Kiến Nam không đồng ý, anh thề thốt sẽ không bao giờ để cha mẹ thật dọn đến nhà chúng tôi ở dưỡng già.
Anh nói hôm đó đông người quá, anh không tiện phản bác mẹ mặt họ, sau sẽ tìm cách.
Hôm ấy, khi vừa về đến nhà, mắt anh đỏ hoe, anh níu kéo tôi.
Anh gom toàn bộ tiền gửi tư, bán tháo cả cổ phiếu, vay mượn thêm bạn bè một ít.
“Vừa đủ.” – anh nói.
“Đủ để chúng đổi sang một căn nhà lớn hơn.”
Anh vội vã không để tôi có cơ hội cắt ngang, lao ngay đi liên hệ với khu chung cư mà đây tôi thích.
“Nhà mới sẽ tên em. Dù có ly hôn anh cũng tuyệt đối không căn với em.”
Anh nắm con gái, tát vào mặt :
“Xin lỗi con gái, hôm đó sai rồi. không nên mắng con, là đồ khốn.”
Anh không để tôi nói thêm gì, dứt lời liền vội vã ra ngoài lái xe công nghệ kiếm tiền.
Con gái đỏ mắt nhìn tôi:
“Mẹ ơi, vừa mới lái xe suốt hơn mười tiếng về, vậy có chết kiệt sức không?”
Tôi vuốt con, trong lòng trăm mối ngổn ngang, nhưng chỉ có thể nói:
“Con người ai cũng giá cho lựa chọn của .”
Không tôi vô tình, mà là máu lạnh chẳng bao giờ hình thành trong một ngày.
Thủ tục mua nhà mới rất nhanh, chỉ một tuần sau sẽ bàn giao.
Đôi mắt Kiến Nam lại sáng lên:
“ , mọi thứ rồi sẽ ổn thôi, tin anh. Anh sẽ cố gắng kiếm thêm, lo đủ tiền dưỡng già cho họ, họ sẽ không đến ở nhà chúng đâu.”
Ngay hôm đó, mẹ chồng gọi điện, bảo Kiến Nam ra bến xe đón.
Nụ cười trên mặt anh từng một cứng lại.
Anh tự an ủi, nghĩ ra vô số khả năng:
– Có lẽ họ chỉ ở một thời gian rồi về quê trồng rau.
– Có lẽ nhìn căn hộ nhỏ bé của chúng tôi, họ sẽ biết không thể ở, rồi đi ngay.
– Cùng lắm anh sẽ khuyên họ về, thật nhà quá chật.
Nhưng điều duy nhất anh không ngờ tới là: ba mẹ vừa xuống xe đã bảo anh lái thẳng vào bệnh viện.
Ba anh tim khó , cần thủ thuật đặt ống đỡ động mạch
“Đau đã lâu, sợ con lo nên không dám nói. Nếu không môi tím tái trên xe thì cũng không định để con biết.”
“Vậy sao không chữa ở quê, đi đường xa thế nguy hiểm lắm?” – Kiến Nam hỏi.
Mẹ anh lại bắt rơi mắt:
“Khám trái tuyến thì bảo hiểm y tế chi ít. con thà liều mạng cũng không muốn thêm gánh nặng cho các con.”
Trong lời nói, Kiến Nam đã nghe ra bất thường.
Nhiều , họ bảo mua bảo hiểm thương mại, chi bệnh nặng. Mỗi người mỗi 8.000, nằm viện thì khoản ngoài bảo hiểm y tế đều có thể thanh toán.
Khoản tiền đó, mẹ nói Kiến Nam em trai mỗi người gánh một nửa, sau người thụ hưởng chính là hai anh em.
Chúng tôi đã nộp nhiều . Vậy mà giờ lại bảo không có bồi thường?
Kiến Nam nghi ngờ nhìn mẹ, dò hỏi:
“Không có bảo hiểm sao? Ở đâu thì chúng cũng không tự thêm.”
Bà không nói, chột dạ quay mặt đi.
Rồi lại hô hoán ông cụ sắp không xong, giục nhanh vào cấp cứu.
Phẫu thuật đặt ống đỡ động mạch giờ rất phổ biến, ca mổ thành công.
Nhưng tối đó về nhà, Kiến Nam ôm lấy tôi phía sau, bật khóc:
“ .” – anh thì thầm.
“Anh đồng ý rồi.”
Anh nói.
“Chúng ly hôn đi.”