Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HumWEo8w
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Sau khi bị ép thay vào những bộ đồ mỏng manh, chúng tôi bị bịt mắt và đeo vòng cổ vào cổ, như những món hàng bị đem đi bán, bị dẫn vào phòng riêng.
Vừa vào, người đứng đầu ra lệnh chúng tôi quỳ , miệng cười tươi nói:
“Các vị, đây là hàng về.”
“Chúng ta sẽ theo quy tắc cũ, ai trả giá cao sẽ được.”
Mắt tôi bị bịt, nhưng các giác quan lại trở nhạy bén hơn bao giờ , những ánh mắt trần trụi như có hình thù, ghim vào tôi chút một.
Sau khi giới thiệu xong, người đứng đầu kéo tôi và một gái khác ra.
“Các vị, hai người này đã được kiểm tra, đều là hàng cực phẩm.”
“Người này tính tình cứng đầu, đói ba ngày không chịu khuất phục.”
Tôi nhận được ông ta đang chỉ vào tôi.
Ngay lập , tất cả ánh mắt đều dồn về phía tôi.
Có người cười ha hả:
“Tôi thích kiểu cứng đầu, ra giá đi.”
Cơ tôi run lên như muốn lùi lại và chạy trốn không ngừng.
Nhưng chiếc vòng cổ cổ tôi lại bị người khác nắm , tôi lại bị kéo lại.
“Biết điều chút đi.”
Tôi ngã đất, khuỷu tay đập vào góc bàn, thật rất đau.
Lúc này, cửa đột ngột mở ra, tiếng bước chân chậm rãi truyền đến, dừng lại trước mặt tôi.
Tôi sợ hãi co người lại.
Một vật lẽo chạm vào cằm tôi, buộc tôi ngẩng đầu lên.
Tôi không thấy được gì, nhưng ánh mắt đầy chiếm hữu ấy bao trùm lấy tôi, trái tim tôi run lên.
“Hừ.”
Một tiếng cười khẽ, không hiểu sao lại thấy quen thuộc.
Áp lực cằm biến mất, tiếp theo, miếng vải mắt tôi bị kéo ra.
Trước mắt tôi là một gương mặt quen thuộc đến đau .
Khuôn mặt lùng, đôi mắt sắc bén, con ngươi đen láy phản chiếu hình ảnh tôi lúc này, vô thê thảm.
Tim tôi ngừng đập một giây rồi lại đập loạn.
“Hoắc Thâm…”
Tôi chưa nghĩ rằng lần gặp lại Hoắc Thâm lại là trong hoàn cảnh này.
Anh nhìn tôi cao, chiếc khăn đen trong tay anh rơi bên cạnh tôi.
Người đứng sau anh nhẹ nhàng hỏi:
“Ngài Hoắc, anh quen người này sao?”
Anh chậm rãi nhếch môi, nụ cười đầy châm biếm:
“ ngủ chung.”
Hoắc Thâm bước qua tôi, ngồi sofa, lùng và cao quý.
Tôi không kịp nghĩ vì sao anh lại ở đây, bản năng tôi lao về phía anh, cầu anh cứu tôi.
Nhưng chiếc xích cổ tôi nằm trong tay người đứng đầu.
Vậy là tôi như con chó bị xích, cầu khẩn nhìn Hoắc Thâm.
“Cứu tôi, anh.”
Anh nhướn mày:
“Chúng ta quen nhau sao?”
Tôi nghẹn lại, nhớ đến câu nói ‘ ngủ chung’ của anh.
Anh còn hận tôi.
Thấy tôi không nói gì, Hoắc Thâm không nhìn tôi nữa, ánh mắt anh liếc qua tôi, đánh giá mấy gái bên cạnh, vẻ mặt thú vị.
Tôi bị kéo lại.
Theo quy tắc, tiếp theo sẽ là bước ra giá.
Nếu giá hợp ý, người đứng đầu sẽ trao lại chiếc xích cho người đó.
Nhìn các gái lần lượt bị đi, tôi biết mình cũng sắp đến lượt.
“Số 5, dù là hàng tốt nhưng không lần đầu, giá khởi điểm là hai .”
Đến lượt tôi rồi…
“Ba .”
“Năm .”
“…”
“Tám .”
Hoắc Thâm không hề động đậy.
“Còn ai ra giá cao hơn tám không?”
Tôi hoang mang, nóng ruột.
“Ngài Trần, món hàng này thuộc về ngài.”
Người đứng đầu kéo tôi đến trước mặt ông Trần, ông ta mỉm cười vươn tay.
Nhìn vòng cổ sắp được trao cho ông ấy, tôi nhân lúc ông ta chưa kịp nắm lấy, bất ngờ đẩy người đứng đầu ra, vội vàng lao đến Hoắc Thâm.
Tôi như con bạch tuộc, quỳ trước chân Hoắc Thâm, vội vàng nhét vòng cổ vào tay anh, khẩn cầu đầy tội nghiệp:
“Ngài lấy tôi có được không? Tôi cầu ngài, tôi không muốn ở lại bọn .”
2
Hoắc Thâm không thay đổi biểu , đứng yên, nhưng tay anh khẽ nắm lấy chiếc xích.
Ông Trần lập không vui: “Đó là người của tôi!”
Hoắc Thâm giơ tay lên, có vẻ như sắp trao chiếc xích cho ông Trần.
Tôi giữ tay anh lại, vội vàng hôn và cố gắng quấn lấy anh.
“Hoắc Thâm, Hoắc Thâm, ơn cứu tôi.”
Nước mắt hòa nụ hôn, tôi ôm lấy anh.
Ông Trần bước nhanh tới phía sau tôi, giơ tay muốn kéo tôi đi.
Lúc này, một tay của Hoắc Thâm ôm lấy eo tôi, kéo tôi sát lại anh.
Cuối , Hoắc Thâm lên tiếng:
“Hai mươi .”
Ông Trần hừ :
“Thời gian đấu giá đã rồi, ta giờ là người của tôi.”
Hoắc Thâm không thèm nghe, tay khẽ vuốt ve da thịt tôi, lại mở miệng:
“Ba mươi .”
“Này! Tên đến, anh đang muốn phá vỡ quy tắc trong giới này sao?” Ông Trần nói giọng đầy đe dọa.
Thấy vậy, người đứng đầu vội vàng ra mặt, cười tươi an ủi ông Trần.
“Ngài Trần, ngài đừng giận, ngài Hoắc đã ngủ ta rồi, cũng không có gì lạ, ngày mai tôi sẽ tìm cho ngài vài gái sạch sẽ hơn.”
Thế gian này, không ai lại không vì tiền mà bất chấp.
Sau một hồi nịnh hót và cam kết, cuối ông Trần cũng dịu lại.
Sau đó, người đứng đầu lại tới gần:
“Ngài Hoắc đã ra giá rồi, vậy người là của ngài.”
Hoắc Thâm vẫy tay, người đứng sau anh lập thẻ tín dụng cho ông ta.
“Vậy ngài Hoắc cứ thưởng thức.”
Hoắc Thâm đẩy tôi ra, giọng nói lùng:
“Đi .”
Tôi sợ hãi run rẩy, đứng dậy lùi lại.
lùi được hai bước, chiếc xích cổ lại bị kéo lại.
Ngẩng lên, tôi thấy Hoắc Thâm cầm lấy xích, vẻ mặt bình thản đứng dậy.
Thế là, tôi theo Hoắc Thâm ra khỏi phòng riêng, vào thang máy.
Tôi ngoan ngoãn đứng phía sau anh, cố gắng không anh giận.
Hoắc Thâm đột nhiên cười một tiếng, kéo chiếc xích trong tay, tôi lại gần anh một bước.
“Khương Tri, rời khỏi tôi, em đã thành ra thế này sao?”
Trong thang máy có một chiếc gương, phản chiếu lại hình ảnh tôi lúc này.
Chiếc váy đỏ gần như chẳng che được gì, vừa xấu hổ lại vừa thảm hại.
Mắt tôi đỏ lên, cắn môi, nắm lấy tay áo Hoắc Thâm và lay lay.
“Đừng bỏ tôi lại, cầu anh.”
Hoắc Thâm hít một hơi thật sâu, không nói gì nữa.
Tiếng chuông ‘ding’ vang lên, thang máy đến rồi.
Hoắc Thâm kéo tôi vào một căn phòng sang trọng.
Anh ngồi ghế sofa, mạnh mẽ kéo xích, tôi quỳ trước mặt anh.
Đôi mắt đen láy của anh nhìn tôi, chứa đầy giận và oán hận.
Anh siết xích.
Tôi di chuyển đầu gối, tiến vào giữa hai chân anh.
Cho đến khi cằm tôi bị anh giữ , tôi dừng lại.
“Khương Tri, nhớ kỹ, là chính em đã cầu tôi mua em về.”
Hoắc Thâm buông tôi ra, người tựa về phía sau: “ tôi hài .”
Tôi run giọng: “Vâng.”
Trong lúc xúc đang cao trào, tôi cầu Hoắc Thâm:
“Anh tôi đi được không?”
Anh siết cổ tôi, giác nghẹt thở tôi khó chịu.
“ em đi, rồi em lại bỏ trốn lần nữa sao?”
Anh đẫm mồ hôi, giọng điệu hung hãn.
3
Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, bên cạnh tôi đã không còn bóng dáng của Hoắc Thâm.
Sau khi rửa mặt và thay đồ sạch sẽ, tôi ngồi yên lặng trong căn phòng chờ Hoắc Thâm về.
Tôi không dám ra ngoài, cũng không dám chạy lung tung.
Nơi này, thật là địa ngục!
Vào buổi trưa, cuối Hoắc Thâm cũng về, người nồng nặc mùi rượu, cổ áo còn có một dấu son đầy mập mờ.
Thấy tôi cứ nhìn chằm chằm vào dấu son môi ấy, anh cười khẩy: “Em không còn là vợ tôi nữa.”
Tôi buồn bã cúi đầu: “Ừm.”
Trước đây, tôi rất thích ghen tuông.
Hoắc Thâm nhíu mày, có vẻ khó chịu khi kéo kéo cổ áo, rồi bước vào phòng tắm.
Nghe thấy tiếng cửa đóng, tôi quay đầu nhìn, trong chợt thấy chua xót.
Tôi và Hoắc Thâm đã là vợ chồng.
Nhưng đó chỉ là chuyện của trước đây.
khoảnh khắc tôi bỏ chạy, chúng tôi không còn liên quan gì đến nhau nữa.
Hoắc Thâm có tính cách nhạt, tuổi trẻ đã lui vào cửa Phật, không quan tâm đến thế tục.
Hoắc gia sợ rằng dòng sẽ tuyệt tự, âm thầm tìm kiếm một người phụ nữ thích hợp, hy vọng anh sẽ phá giới, càng tốt nếu có sinh con trai con gái.
Hoắc Thâm xem tranh của chị tôi tivi, khen “Không tệ”, thế là Hoắc gia lập tìm gặp chị tôi, ra một món sính lễ cực kỳ hậu hĩnh.
Nhưng lúc đó chị tôi đã có người yêu, không muốn kết hôn anh.
Ba mẹ tôi lại tiếc không muốn bỏ qua món sính lễ đó, thế là đã đem tôi vừa tốt nghiệp đi kết hôn.
Tôi và chị tôi rất giống nhau, nhưng tính cách thì hoàn toàn khác biệt, chị là tiểu thư khuê các, hành động nào cũng toát lên duyên dáng, trí thức.
Còn tôi thì chẳng bằng chị, ba mẹ càng yêu quý chị hơn.
Để tránh Hoắc Thâm nhận ra, bảo tôi giả vờ chị tôi để sống chung Hoắc Thâm.
Khi tôi biết được mục đích của Hoắc gia, tôi đã dùng mọi chiêu trò để quyến rũ Hoắc Thâm.
Nhưng Hoắc Thâm thực là một người vô , dù một mỹ nhân như tôi có cởi bỏ áo quần trước mặt anh, anh không động , thậm chí còn nghiêm túc khoác lại áo cho tôi.
Cuối , tôi không chịu đựng được nữa, liền mua thuốc có một con bò bất tỉnh, bỏ vào đồ uống của Hoắc Thâm.
Tối hôm đó, Hoắc Thâm không kiềm chế được, ôm lấy tôi.
Nhưng ngay sau đó, những điều tôi sợ hãi lại ập đến…
Tôi không khỏi ôm lấy tay mình, nghĩ lại lúc đó trong còn thấy sợ hãi.
Tối qua, hình như Hoắc Thâm không hề hiện ra…
Đang suy nghĩ, cửa phòng tắm mở ra, Hoắc Thâm khoác áo choàng tắm, cơ còn vương chút hơi nước bước ra.
Anh ngồi đối diện tôi, hỏi một cách vô tình: “Sao lại đến đây?”
Tôi quay mặt đi, không dám nhìn anh, khó nói lời.
Hoắc Thâm cười nhạo: “Hôm qua em cầu tôi cứu em, sao không thấy em khó xử?”
Anh nắm lấy cằm tôi, ép tôi nhìn vào mắt anh: “Có lẽ tôi hỏi, tại sao giả chị em để lấy tôi?”
tôi chợt chùng .
Tối hôm trước khi bỏ trốn, tôi đã giận vì ba mẹ ép tôi lấy một con quái vật, thế là tôi đã kể về chuyện Khương gia không nỡ bỏ món sính lễ đắt giá, về việc bắt tôi giả chị tôi để lấy Hoắc Thâm.
“Em không là Khương Tuyết, em là Khương Tri.”
“Em chưa thích anh, anh là quái vật!”
Tôi nhớ rõ cái nhìn sửng sốt của Hoắc Thâm lúc đó.
Và giận của anh khi bị lừa dối.
Lúc này, đôi mắt đen như mực của Hoắc Thâm nhìn chằm chằm vào tôi, ép buộc tôi trả lời.
Tôi hít một hơi thật sâu: “Anh không đã biết rồi sao?”
Hoắc Thâm hỏi: “Tôi đang hỏi em.”
Tôi?
Tôi cười nhạo: “Hừ, anh nghĩ tôi có lựa chọn sao?
“Vừa về đến nhà tôi đã bị đánh ngất, đến giường của anh, biệt thự to lớn mà không ai dám nói chuyện tôi, cũng không cho tôi đi ra ngoài, thậm chí mười ngày nửa tháng cũng không thấy được chồng một lần.
“Tôi nói không muốn lấy thì có ích gì không?
“Ba mẹ tôi sẽ không đến đón tôi về, ba mẹ anh đã bỏ tiền sính lễ rồi cũng không để tôi về. muốn tôi quyến rũ anh, muốn anh phá giới, muốn anh có con, đó là con đường duy nhất mà cho tôi.
“Tôi còn có gì được chứ.”
Không ai biết tôi đã sống như thế nào trong những ngày đó.
Tôi khó khăn lắm quyết định được, nhưng kết quả của Hoắc Thâm là gì?
Là một con quái vật có xúc tu!