Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

01

Màn đêm buông xuống như tấm rèm dày nặng, chặn hết mọi ồn ào của phố bên ngoài.

Tôi ngồi động sofa, hơi lạnh từ đầu ngón tay dần lan ra theo màn điện thoại, tràn vào tim.

màn là ảnh chụp từ trung tâm giao dịch nhà đất, con dấu đỏ chói đâ//m vào mắt tôi như một lưỡi da//o.

Phần tên chủ sở hữu, ghi rõ ràng: Cố Phi.

Cố Phi – em trai ruột của Cố Diễn, vị hôn phu của tôi.

nhà , chính là hộ tân hôn tôi dốc sạch toàn bộ tiền tiết kiệm, còn cắn răng vay thêm ba mươi năm để mua.

mai, tôi sẽ cùng Cố Diễn đi đăng ký hôn.

Vậy mà ngay đêm trước trọng đại, nhà ấy lại chính người đàn ông tôi sắp âm thầm sang tên cho em trai.

Tin nhắn của em tôi – Chu Mẫn – vẫn liên tục hiện lên.

“Chị?! Chị nói gì đi chứ!”

“Thằng kh/ốn n/ạn ! Để em đi x//é x//ác nó !”

“Nó nghĩ gì vậy trời? Đây là tài sản trước hôn nhân của chị mà!”

Tôi không trả lời nổi một .

Má//u như đông cứng lại, tay chân bủn rủn, toàn thân tê liệt, chỉ có luồng lạnh buốt từ lòng bàn chân chạy dọc sống lưng, đâm thẳng lên đỉnh đầu.

Điện thoại rung lên, là cuộc đến từ Cố Diễn.

Tôi hít sâu một hơi, bấm nghe máy.

“Tĩnh Tĩnh, em ngủ chưa? mai đừng dậy trễ quá, tám giờ anh qua đón.”

anh ta vẫn dịu dàng như mọi khi, như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Chính sự điềm tĩnh ấy, còn sắc nhọn hơn kỳ lời thú tội nào, từng như da//o cắ//t vào tim tôi.

Tôi siết chặt điện thoại, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, cơn đau nhói giúp tôi giữ lại chút tỉnh táo.

“Ừ.” tôi vang lên, bình thản đến kỳ lạ. “Anh ngủ sớm đi.”

Cúp máy, tôi nhìn chằm chằm vào màn vừa tối đen, nhiệt độ mắt dần tan biến, chỉ còn lại lạnh lẽo đến ch//ết .

Tôi nhớ lại những điều thường mấy hôm gần đây.

Một tuần trước, Cố Diễn bảo cần bản gốc sổ đỏ để đi đăng ký hôn. Tôi không nghi ngờ gì, đưa cho anh ta.

Ba trước, anh ta xin bản photo cước công dân, nói cần làm một số thủ tục xin.

Giờ nghĩ lại, từng bước đều là mưu tính cho màn che mắt hoàn hảo hôm nay.

Màn điện thoại lại sáng lên. Là tin nhắn WeChat từ mẹ chồng tương lai – Lý Tú Mai.

“Tĩnh Tĩnh à, dì biết con là đứa hiểu chuyện, rộng lượng.”

“Người một nhà , nhà tên ai mà chẳng thế, sau là vợ chồng con ở thôi. Cố Phi chỉ tên giúp thôi mà.”

“Con cứ yên tâm, lòng Cố Diễn có con.”

Từng câu từng như kim nhọn đ//âm vào tim.

Thì ra, đây không chỉ là kế hoạch của riêng Cố Diễn – mà là bẫy được nhà anh ta dựng lên cho tôi.

Họ không đang thương lượng, mà là đang ra phán quyết.

Muốn tôi im chấp nhận cục định sẵn.

Tôi không trả lời. Chỉ lẽ tìm ảnh đại diện của Lý Tú Mai, bấm xóa.

Biểu tượng dấu chấm than đỏ nhảy ra – thế giới bỗng yên tĩnh hẳn.

Ngay sau đó, điện thoại lại đổ . Cố Diễn tới, lần đầy tức giận.

“Chu Tĩnh! Em xóa mẹ anh là có ý gì? Bà ấy là người lớn đấy!”

“Chuyện nhà là sao?” Tôi chẳng buồn đáp lại cơn giận dữ của anh ta, lạnh như băng.

Đầu dây bên kia im mấy giây, rồi vang lên lời biện hộ rõ ràng chuẩn sẵn:

“Tĩnh Tĩnh, em nghe anh giải thích. Mẹ anh vì muốn tốt cho chúng ta thôi. Cố Phi định khởi nghiệp, cần thế chấp nhà để vay vốn.”

“Chỉ làm thủ tục tạm thời, khi vay xong sẽ chuyển lại tên ngay. Anh lấy nhân cách ra đảm bảo!”

“Em chẳng từng nói sẽ đối xử tốt với gia đình anh sao? Giúp một việc nhỏ như vậy mà không muốn à?”

Nhân cách?

Một kẻ sau lưng vợ chưa , lén chuyển nhượng nhà của cô ấy cho người khác – còn dám nhắc đến hai “nhân cách”?

Tôi còn nhớ, tháng trước tôi vừa nhận được khoản thưởng lớn từ dự án, Lý Tú Mai biết tin liền hớn hở kể: Cố Phi mới quen bạn , bên kia đòi sính lễ mười vạn.

Cố Diễn nhẹ nhàng dỗ dành tôi: “Tĩnh Tĩnh, xem như cho em trai mượn trước, mình là người một nhà mà.”

Giờ thì tốt rồi, họ trực tiếp thò tay lấy nhà của tôi.

Ngôi nhà ấy là chỗ của tôi ở phố , là chỗ dựa, là cảm giác an toàn của tôi.

Vậy mà giờ đây, lại họ dễ dàng cướp mất.

Tôi lắng nghe Cố Diễn thao thao tuyệt kể lể về những “nỗi khổ” của gia đình anh ta, lòng vừa giận vừa lạnh lẽo đến thắt lại.

Nhưng tôi không gào khóc, không oán trách, không náo loạn.

Chỉ lẽ nghe – như một kẻ ngoài cuộc, đang theo dõi vở kịch chẳng liên quan gì đến mình.

“Anh nói xong chưa?” Tôi hỏi khẽ.

Cố Diễn cứng họng.

“Tôi biết rồi.”

Không chờ anh ta phản ứng, tôi dứt khoát ngắt máy, kéo số anh ta vào danh sách chặn.

Phòng khách giữa đêm, tôi ngồi bóng tối rất lâu, động.

Rồi tôi dậy, mở máy tính.

Hủy kế hoạch . Hủy đặt sảnh tiệc. Hủy thuê MC. Hủy xe

Từng mục, từng mục liên quan đến là “hôn lễ”, tôi đều xóa sạch không chút do dự.

Cuối cùng, tôi mở trang web hãng hàng không, đặt ba vé sớm nhất mai bay sang Paris.

Âm thanh thông báo thanh toán công vang lên – như hồi tiễn đưa cho màn bi kịch nực .

02

Ánh nắng sớm xuyên qua khe rèm cửa sổ, chiếu vào phòng khách. Tôi thức trắng đêm, nhưng không hề thấy mệt.

Bố mẹ tôi dậy từ sớm, vali hành lý đặt ngay giữa phòng.

Họ nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của tôi, chẳng hỏi gì, chỉ im kiểm tra lại giấy tờ.

Bảy giờ rưỡi, cửa vang lên đúng giờ.

Tôi phớt lờ, kéo vali lên xe, đưa bố mẹ thẳng xuống hầm gửi xe rồi chạy thẳng ra sân bay.

Xe hòa vào dòng người tấp nập ngoài đường, điện thoại tôi sáng lên – là màn “trực tiếp hiện trường” do em gửi tới.

ảnh, Cố Diễn mặc sơ mi trắng mới tinh, tay cầm hộp bánh bao chiên từ tiệm tôi thích nhất, tươi trước cửa nhà tôi.

Tấm ảnh khác, Lý Tú Mai mặc váy đỏ rực, vẻ mặt khó chịu đang bấm inh ỏi.

Tin nhắn của Cố Diễn dồn dập tràn vào:

“Tĩnh Tĩnh, sao không mở cửa? Em chưa dậy à?”

“Điện thoại sao lại tắt máy? Mau mở cửa đi, còn đi đăng ký hôn, đừng lỡ giờ hoàng đạo!”

“Chu Tĩnh! Rốt cuộc em đang làm gì vậy!”

“Em còn không mở, anh phá cửa đó!”

Từng dòng tin nhắn, từ nũng nịu thúc giục, đến bực dọc cáu gắt, cuối cùng biến đe dọa điên cuồng.

Tôi nhìn những dòng ấy, môi khẽ nhếch lên một nụ lạnh lẽo.

Điện thoại đổ , là em tôi đến, đầy khoái chí:

“Chị, hai mẹ con họ ở cửa nhà chị diễn sắp phim rồi đấy!”

“Bà già Lý Tú Mai kia to như loa phường, khu đều nghe thấy, đang mắng chị ‘không biết điều’, làm con trai bà ta chờ lâu!”

xóm ra hóng. Mặt Cố Diễn xanh lét!”

Tôi khẽ , tựa đầu vào cửa kính xe, nhìn dòng phố đang lướt nhanh qua ngoài cửa sổ.

“Cứ để họ diễn.”

Tới sân bay, tôi tắt nguồn điện thoại, triệt để cắt đứt mọi ồn ào hỗn tạp phía sau.

khoang hạng nhất, ghế ngồi mềm mại ôm lấy cơ thể mỏi mệt. Tiếp viên đưa tới ly champagne sóng sánh bọt khí.

Tôi đón lấy, cụng nhẹ vào ô cửa sổ – nơi có trời xanh và mây trắng.

Tạm biệt, Cố Diễn.

Tạm biệt, đoạn quá khứ ngu xuẩn của tôi.

Máy bay bay vào tầng bình lưu, hành trình ổn định.

Bố mẹ tôi ngồi đối diện. Bố trầm mặc, mặt căng cứng. Mẹ nắm chặt tay tôi, ánh mắt tràn đầy xót xa.

“Tĩnh Tĩnh, ấm ức cho con quá…”

Tôi khẽ lắc đầu, nhấp một ngụm champagne mát lạnh, mang theo chút ngọt dịu nơi cuống họng.

“Không, mẹ à. Con không thấy ấm ức. Con thấy may mắn – vì kịp nhận ra bản chất thật của nhà đó trước khi quá muộn.”

Đúng vậy. Không tủi thân, mà là may mắn – may mắn vì sống sót sau một cú lừa trắng trợn.

Tôi nối điện thoại với Wi-Fi máy bay, em tiếp tục cập nhật tình nhà họ Cố như phát tin nóng.

Cố Diễn và Lý Tú Mai trước cửa nhà tôi gào thét hơn nửa tiếng, đến mức hàng xóm công an mới chịu lủi đi.

Biết tôi thật sự biến mất, Lý Tú Mai lập tức nhảy vào nhóm họ hàng WeChat, bắt đầu nổ tung:

“Con ranh Chu Tĩnh đó đúng là không biết điều! Cố Diễn nhà tôi để mắt tới nó là phúc bảy đời nhà nó!”

đăng ký hôn lại dám chơi trò mất tích, mặt mũi nhà họ Cố để đâu?”

“Chẳng qua có mỗi nhà rách mà tưởng mình là bà hoàng chắc?”

“Lúc đầu không nên đồng ý cho nó với Cố Diễn quen nhau! Đàn bà ngoại tỉnh, đầu óc nhiều mưu mô!”

Từng câu chửi bới bẩn thỉu, cay độ//c như da//o tẩm độ//c.

Trước đây, Cố Diễn nói mẹ anh ta “miệng da//o lòng đậu hũ”, bảo tôi rộng lượng mà nhẫn nhịn.

Giờ thì tôi hiểu – không lòng đậu hũ, mà là lòng lang dạ sói.

Tôi nhìn đống tin nhắn đó, không chút cảm xúc, thậm chí có phần muốn bật .

Thì ra, mắt họ, tôi chỉ là một “đứa đàn bà ngoại tỉnh có nhà rách”.

Vậy mà họ còn dám tự cho là đúng khi trộm lấy nhà tôi, rồi quay lại trách tôi “không biết điều”.

Nực hết sức. Một lũ người tham lam vô sỉ lại dám ra vẻ đạo đức.

Tôi để lại điện thoại ghế, đeo bịt mắt, chuẩn tranh thủ chợp mắt một lát.

Bên tai là tiếng gầm nhẹ của động cơ. Dưới thân là biển mây bồng bềnh vô tận.

Tôi – đang ở tầng mây, tận hưởng sự tự do và tái sinh.

Còn họ – vẫn giãy giụa dưới bùn lầy, diễn nốt màn hề cuối cùng.

Sự tương phản ấy khiến tôi thấy nhẹ nhõm, thảnh thơi chưa từng có.

Tùy chỉnh
Danh sách chương