Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Tôi và ông nhà trước giờ đều rất thoáng.
con trai lẫn con gái đều tự do yêu đương rồi kết hôn, tôi chẳng xen vào câu nào.
Trước khi con trai lấy vợ, ông nhà còn dặn dò tôi:
“Giờ giới trẻ thích sống độc , không thích ở chung với người già.
Mình phải biết giữ khoảng cách, đừng để bị ghét.”
Thế nên khi con cưới vợ, tôi tức dọn về nhà cũ ở ngoại thành,
để lại căn hộ ba khu trung tâm cho đứa làm nhà tân hôn.
đời cật lực phấn đấu, cuối cùng cũng đến lúc được nghỉ ngơi.
Ai vừa sống yên ổn được vài hôm, con trai gọi điện tới:
“Ba, mẹ, báo tin vui đây! Sắp được làm ông bà rồi!”
Tôi và ông nhà mừng rỡ không tả — sắp được cháu rồi, chuyện đại hỷ!
Khi , tôi đâu rằng:
Làm ông bà của đứa trẻ này… là một gánh nặng khủng khiếp đến vậy.
Niềm vui kéo dài được bao lâu, con dâu đã vội giành lấy điện thoại, háo hức nói:
“Giờ cạnh tranh ghê gớm , con không thể để con mình thua ngay từ vạch xuất phát!
Bọn con nhắm được căn hộ trường điểm ở trung tâm.
Ba mẹ là ông bà, cũng nên đóng góp gì cho sự nghiệp hành của cháu chứ!”
Tôi và ông nhà nhìn nhau, niềm vui trong tắt ngấm.
Giá căn hộ trường bây giờ, với ông bà già tôi đúng là… mơ cũng không .
Con dâu tiếp tục thúc giục:
“Ba mẹ ơi, đây là cháu ruột của ba mẹ mà. Không lẽ ba mẹ không cố sức vì cháu à?”
Tôi nhẹ nhàng: “Cháu còn sinh, mua nhà khu bây giờ có hơi sớm quá không?”
Ông nhà gật đầu tiếp lời: “ đứa đã có nhà rồi, lại mua nữa thì gánh nặng trả nợ .”
Con dâu sẵng giọng:
“Con cực khổ thai sinh con cho nhà họ ,
mà ba mẹ lại không bỏ tiền bỏ sức, định ngồi mát ăn bát vàng chắc?”
tôi không phải không muốn giúp, mà dù có vét cạn tiền dưỡng già
cũng không kham cái giá của căn hộ trường điểm.
một chiều nhăn trán suy nghĩ, ông nhà đành quyết định bán căn nhà thành phố.
Căn nhà đó là đời tôi dành dụm có được.
Dù tiếc đứt ruột, tôi vẫn sổ đỏ thành phố.
Nhà bán được 800 nghìn.
Trừ đi 600 nghìn làm tiền cọc mua nhà , tôi định giữ lại 200 nghìn cho con gái.
Ai con dâu, bụng còn lộ rõ, đã nhăn nhó:
“Ba mẹ bán nhà được 800 nghìn,
sống ở quê thì cần gì tiền? Sao chỉ bọn con 600 nghìn?”
Tôi ấp úng: “Bên trung gian nói cọc 600 nghìn nên…”
Cô ta lườm tôi, giọng chua chát:
“Con với anh lương có bao nhiêu đâu, mỗi tháng mà gánh tám, chín nghìn tiền trả góp thì sống sao?
Tụi con tính rồi, ba mẹ cứ đủ 800 nghìn, đỡ được áp lực thì cũng là vì con trai và cháu nội thôi!”
Trước áp lực của vợ chồng nó, tôi đành chuyển toàn bộ 800 nghìn.
2
Tôi cứ tưởng vậy là ổn, con dâu sẽ yên tâm dưỡng thai.
Ai vừa về quê được vài ngày, nó lại gọi đến:
“Mẹ ơi, con đang bầu bí, ngửi mùi dầu mỡ chịu không . Mẹ nấu ăn cho con nha!”
Một cuộc điện thoại chiếu chỉ, tôi vội vàng xách hành thành phố.
Việc nhà tôi lo , nấu nướng mỗi ngày đổi món không trùng.
Vậy mà con dâu vẫn chẳng hài :
“Mẹ à, mẹ đừng đi chợ mua rau nữa. Giờ thực phẩm nguy hiểm !
Chẳng may cháu mẹ ăn vào có chuyện gì thì hối không kịp đâu!
Mẹ chịu khó đi xe buýt Sam’s Club mua đồ !
Đừng tiếc tiền, tất là vì cháu mẹ!”
Vậy là tôi ngày nào cũng lọc cọc ngồi xe buýt một tiếng đi siêu thị “xịn”.
Sườn phải là heo đen, gà phải là gà thả vườn, rau thì nhất định phải hữu cơ…
Tiền hưu của tôi đổ vào tiền ăn, sinh hoạt, con trai con dâu chẳng bao giờ nhắc đến chuyện tiền nhà.
Bận rộn đến lúc sinh, tôi định thuê người giúp chăm cữ cho con dâu.
Không nó lại đòi vào trung tâm chăm sóc sinh:
“Mẹ ơi, bây giờ ai mà còn ở nhà cữ nữa. Quê mùa !
Con tìm sẵn chỗ rồi, một tháng 50 nghìn, mẹ chuyển khoản giúp con nha!”
Tôi sững người: “Sao… mắc vậy?”
Cô ta trừng mắt, nói đúng rồi:
“Con thai sinh cháu cho nhà họ !
Cháu không họ con, vậy mà con còn phải cực khổ, chẳng lẽ không xứng đáng được chăm sóc đàng hoàng?
Tiền này ba mẹ chồng không trả thì ai trả?!”
Không còn cách nào khác, tôi gọi ông nhà, bảo ông vét tiền dưỡng già chuyển cho nó.
Cuối cùng, cháu trai Tiểu Vũ chào đời — 3,4 ký, tiếng khóc vang lừng.
Tôi và ông nhà yêu thương vô cùng, còn tặng cháu một cặp vòng vàng.
Con dâu cũng bắt đầu niềm nở lại.
được mấy hôm khi từ trung tâm chăm sóc về nhà, nó gọi tôi vào khách,
tôi một xấp giấy dày đặc chữ đánh máy.
Nó nghiêm :
“Mẹ, giờ nuôi con phải có khoa , mấy kiểu nuôi con kiểu cũ của mẹ là hại cháu đấy!
Con đã soạn tài liệu kiến thức nuôi dạy trẻ, mẹ nhớ thuộc đi.
Từ nay về , khi chăm Tiểu Vũ, mẹ nhất định phải làm đúng theo đây!”
Tôi cố gắng nhìn kỹ từng dòng chữ trên tập tài liệu:
“Pha sữa cho trẻ bắt buộc phải dùng nước giữ ở 45 độ C, cao hay thấp hơn một độ đều không được!”
“Trước khi con, nhất định phải dùng xà rửa tay kỳ cọ một phút.”
“Không được nói chuyện con, hơi thở của người già có thể lây vi khuẩn cho trẻ!”
…
Đúng lúc này, trong vang tiếng khóc oe oe của Tiểu Vũ.
Tôi vội vàng chạy vào thằng bé , vừa xoay người đã đối diện với gương tức giận đùng đùng của con dâu.
“Mẹ, giấy hướng dẫn viết rõ ràng rồi mà!
Trẻ con đang khóc thì không được ! Mẹ phải tuân thủ đúng những gì con nói chứ!”
Tôi luống cuống giải thích:
“Vân Vân à, mẹ già rồi, nhiều thứ phải từ từ…”
“Mẹ có ý gì đây?
Con sinh con không phải cho nhà mẹ, nó đâu có họ mẹ!
chuyện cỏn con thế này cũng không làm được, mẹ còn giúp được gì?”
Con trai tôi cũng phụ họa:
“Mẹ à, Vân Vân nặng đẻ đau khổ sở , mẹ chiều cô đi.”
Tôi chỉ biết thở dài.
Từ hôm đó trở đi, tôi làm lụng không than oán, thận trọng từng khi chăm cháu, chỉ sợ làm gì sai lại khiến con dâu không hài .
Ai đầy một tháng, con dâu đã chỉ vào mấy hộp sữa bột trên bàn trà, nói dõng dạc:
“Mẹ, con quyết định không cho bú nữa.
Từ giờ Tiểu Vũ chỉ uống loại sữa nhập khẩu này, mẹ nhớ tiệm mẹ và bé mua đúng loại, đừng mua nhầm đấy!”
Tôi nhăn :
“Tiền hưu của mẹ dùng vào việc đi chợ rồi.
Mà sữa này cũng đắt quá, ít nhất vài trăm tệ một hộp… tiền sữa…”
Con dâu tức ngắt lời tôi, giọng điệu quen thuộc, đầy lẽ:
“Tiểu Vũ là cháu đích tôn nhà họ Trần các người!
Làm ông bà nội mà không bỏ tiền thì còn đòi cháu à?
kể, chẳng phải còn có ba đó sao?”
Tôi nhẫn nại giải thích:
“Ba nó bị cao huyết áp, tim mạch nữa. Tiền hưu của ông phải mua thu//ốc, mà tụi mẹ cũng cần để dưỡng già…”
Con dâu liếc tôi một cái, cao giọng gay gắt:
“Con mạo hiểm tính mạng sinh cháu cho nhà các người, mà người chỉ nghĩ đến tiền dưỡng già, đến tiền sữa cũng không muốn chi?
Ba thì đang ở nhà không làm gì, kêu ông ngoài kiếm việc đi.
năm mươi mấy tuổi mà đã muốn ngồi mát ăn bát vàng, để cháu đói sữa, nói ngoài không sợ mất à?!”
3
Bị ép quá, ông nhà tôi đành đi làm bảo vệ ca đêm.
Tiền sữa và tã mỗi tháng bốn nghìn, ông đúng giờ chuyển khoản cho con dâu qua WeChat.
Nhìn ông vừa uống thu//ốc huyết áp, vừa cắn răng gắng gượng ba ca làm,
tôi không kìm được nữa, kéo con trai vào riêng.
“ Nghiêm, mẹ nhớ con lương cao mà, sao lại để ba con gánh tiền sữa?
Ông già rồi…”
Con lại bực bội ngắt lời tôi:
“Vậy chứ giờ làm sao?
Giờ nhà nào nuôi con mà chẳng áp lực, mẹ với ba không nên chia sẻ với con sao?
Hơn nữa, con lương cho Vân Vân giữ rồi, con không có đồng nào , mẹ còn muốn gì nữa?”
Đúng lúc đó, rầm! — cửa bị đẩy mạnh bật .
Con dâu con đứng ở cửa, mắt trợn trừng, tay chọc vào mũi tôi:
“Đồ già gây chuyện! Mẹ tính làm gì, chia rẽ vợ chồng tôi phải không?
Giờ nhà nào chẳng chồng nộp lương cho vợ?
Ảnh là chồng con, chứ có phải chồng mẹ đâu, mẹ lo nghĩ tiền của ảnh làm gì?!”
Tôi cố nhịn, giải thích:
“Mẹ không có ý gì khác, chỉ là tụi mẹ lớn tuổi rồi, chi tiêu thế này không kham …”
Con dâu bật cười khinh bỉ:
“Không bỏ tiền cũng được, vậy tôi đổi họ cho con!
Con tôi cực khổ nặng đẻ đau, còn phải tự nuôi, thì chi bằng theo họ tôi luôn!”
Con trai tôi giận quay sang mắng tôi:
“Mẹ bớt nói vài câu được không?!
Mẹ ghét thấy tụi con sống yên ổn đúng không?
Phải khiến con vợ chồng ly tán, cháu không có mẹ, mẹ vừa hả?!”
Tôi nhìn đứa, thấy rõ sự chán ghét trong ánh mắt tụi nó.
Toàn thân tôi lạnh toát.
Tôi chợt nhận — Tiểu Vũ không phải cháu tôi.
Mà tôi và ông nhà là “cháu” trong căn nhà này.
Từ khi con trai lấy vợ, vợ chồng tôi trở thành người làm không công, còn phải tự chi tiền.
Ngày nào cũng vất vả trâu ngựa, bị vắt kiệt không thương tiếc,
thế nhưng chẳng nhận được tôn trọng nào.
Về , ông nhà đột ngột qua đời.
Tôi về quê lo tang sự, kịp nguôi ngoai, đã phải quay lại chăm cháu tiếp.
Đến năm nay, Tiểu Vũ vào mẫu giáo, nhà dưới quê được đền bù chia thành ba căn hộ.
Tôi định để lại một căn cho con gái.
Không con dâu lại tức trở :
“Từ xưa đến nay tài sản đều để lại cho con trai, ai lại cho con gái?!
Bà mà dám nhà cho nó, tôi tức dẫn cháu bà đi đổi họ!”
Ba năm nay, mỗi lần không hài chuyện gì, cô ta lại dọa đổi họ cho cháu.
Tôi chịu đủ rồi.
Lúc ông nhà còn sống, ông luôn khuyên tôi nhẫn nhịn.
Nhưng từ khi ông mất, tôi đã nhìn rõ tất .
Tôi không kìm được nữa, nói những gì trong :
“Cô cứ đổi đi, tôi không ý kiến.
Tiểu Vũ theo họ ai cũng được — dù sao cũng không theo họ tôi.”
Biết không ép được tôi, con dâu tức đóa.