Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Mẹ muốn ép con không?! Con là con ruột của mẹ! là cháu mẹ đó!
Mẹ đòi tiền bà thông là sao?!
nói con ‘theo ’ vợ?! Mất mặt quá rồi đấy!
Sau này con ngẩng mặt nhìn ba mẹ vợ được nữa không?!
Vân Vân nói ! Mẹ là loại phá hoại, không yên thì không chịu được!”
Tôi cầm thoại, bình tĩnh hỏi lại một câu:
“Nói xong chưa?”
Dường bị sự điềm tĩnh của tôi nghẹn lời,
giọng nó dịu lại:
“Mẹ, con với Vân Vân đều phải đi làm, mẹ về chăm cháu đi.
Chỉ cần mẹ chịu về, này chúng con sẽ không nhắc lại nữa.”
Tôi lùng đáp:
“Chăm cháu là của ông bà .
Mà mẹ là… bà .”
“Xin lỗi, tôi không có nghĩa vụ phải chăm cháu.”
Đầu dây bên kia im bặt vài giây.
Con trai tôi hạ giọng, bắt đầu van xin:
“Mẹ, coi con cầu xin mẹ đấy, mẹ gây nữa được không?
Làm sao con có thể đi rể được, mang Lý, nhất định phải cùng với con!”
Tôi tiếc nuối đáp:
“Mẹ chỉ có này khả năng, không đủ tư cách làm ông bà .
Sau này con phải dựa vào chính mình thôi, con không gánh nổi thì… chẳng phải thành rể nhà ta sao?”
Con trai tức đến phát điên:
“Sao lại nói con không có bản lĩnh? Con làm thêm cả tháng, lương hơn hai mươi nghìn …”
Tôi chỉ chua chát.
Thì ra lương nó cao đến vậy.
Vậy mà suốt bao năm qua, vẫn luôn kế vào tiền dưỡng già của tôi và ông nhà.
Lúc này, từ thoại vang lên tiếng gào the thé của Giang Vân :
“Anh có năn nỉ bà ta!
Em nói rồi, em bàn với mẹ em, bỏ tiền thuê bà đến chăm cháu rồi!
Cái thứ già không chịu đó thích đi đâu thì đi đi!
Bà ta chỉ có một đứa con trai là anh, sau này bà ta mà nằm liệt giường, mong tụi mình chăm!
Chờ đến ngày bà ấy không ai lo, lúc đó hối hận cũng muộn!”
Những lời đó một mồi lửa, khiến tôi lại nhớ đến cái của ông nhà.
Tôi lùng nói:
“Ba con vì con mà làm lụng cả đời, đến lúc về già cũng chẳng kịp chờ con phụng dưỡng.
Tôi không cần tụi con nuôi.
Từ gọi cho tôi nữa.”
6
Rời khỏi nhà con trai và con dâu, tôi mới thực sự cảm nhận được thế nào là cuộc sống hưu trí nghĩa.
Việc đầu tiên tôi làm là đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe tổng quát.
Những chỗ đau lưng mỏi gối bao năm qua, tôi kiên trì điều trị dần dần.
Sau đó, tôi gọi cho con , làm thủ tục sang tên một nhà đền bù cho nó.
Con bé hiểu rõ tình em trai và em dâu nên chần chừ hỏi:
“Mẹ, mẹ cho con nhà đó, liệu em dâu có gây sự không?
Ngày cưới mẹ cho con hai trăm nghìn hồi môn, con vậy là đủ rồi.
Nếu tụi nó đòi giành, con… có thể nhường.”
Tôi thở dài.
Từ ngày tôi dọn về nhà con trai, con ghé thăm tôi ngày một thưa.
Tôi biết không phải nó không quan tâm, mà là mỗi lần tới , con dâu lại xụ mặt.
Bên ngoài thì bóng gió:
“ cả là sướng, lấy chồng xong nhẹ . Không tụi em, trên lo bố mẹ, dưới lo con cái.”
Sau lưng thì nói móc:
“Đường về nhà mẹ toàn được rải bằng tiền, chồng mà keo thế thì cũng hiếm có.
Mỗi lần đến chỉ mang vài lọ thuốc bổ cho mẹ chồng, thể sợ bị em dâu chiếm chút lợi.”
Con tôi hiền, không buồn đôi co.
Thế là dần dần, nó bớt ghé thăm.
Nhưng lễ Tết vẫn đều đặn gửi tiền, mua quần áo cho tôi.
Tôi cười, dứt khoát nói với nó:
“Nhà là của mẹ, mẹ muốn cho ai là quyền của mẹ.
nói linh tinh nữa, lo chuẩn bị giấy tờ đi!”
Khi con tới, mới biết tôi tự chuyển ra khỏi nhà con trai.
Nó đau lòng lắm, ngỏ ý đón tôi về nhà nó .
Nhưng tôi hiểu, từ khi con lấy chồng, bên thông là giúp chăm cháu,
con cái lớn, ông bà cũng muốn được nghỉ ngơi, tôi tới cũng không tiện.
Làm thủ tục xong, con bé giúp tôi liên hệ thợ đóng tủ, đặt sẵn đồ dụng đem đến lắp tận nơi.
Hai nhà được sửa sang xong xuôi: một tôi , một cho thuê lấy tiền sinh hoạt.
mỗi ngày tôi chỉ cần nấu vài món đơn giản, rảnh thì đi tập dưỡng sinh.
Cuộc sống, nhẹ nhõm đến mức không thể tả.
Chưa đầy hai tháng sau,
lớn tiếng tuyên bố cắt đứt quan hệ — con trai tôi — lại gọi tới.
“Mẹ! bị sốt, cứ khóc đòi bà mãi!
Mẹ của Vân Vân dạo trước té gãy chân, không chăm cháu được…
cũ qua lâu rồi, mẹ cũng giận nữa mà?
Vân Vân khí nóng nảy, nhưng thật ra chẳng có ý gì xấu, lúc đó giận quá mới nói đổi con thôi,
chứ mẹ không đổi đấy à?
Mẹ quay về giúp tụi con đi!”
Tôi bật cười lẽo:
“ nha, đổi đi chứ.
Mẹ làm bà cũng tốt, mẹ thích làm bà .”
Con trai tức điên:
“ sốt đến co giật rồi, mẹ giận dỗi nữa, mẹ định hại cháu mình à?!”
Nói thật lòng,
ân oán giữa lớn không liên quan đến đứa nhỏ.
Huống hồ, tôi nuôi cháu ấy năm, cũng có tình cảm.
Nhưng…
tình cảm không đồng nghĩa với việc tôi tiếp tục làm trâu làm ngựa cho nhà đó.
Tôi điềm tĩnh đáp:
“Mẹ có thể quay lại, nhưng mỗi tháng phải trả mẹ sáu nghìn tiền công.
Mẹ chỉ chăm đến khi khỏe hẳn rồi rút.”
“Mẹ… sao mẹ lại nói đến tiền bạc với con?”
“Không bàn đến tiền thì khỏi bàn gì hết.”
Tôi dứt khoát cúp máy.
Tại sao bà thì được trả tiền,
bà thì phải có trách nhiệm không công?
Sau này cũng sẽ lập đình,
liệu với cách của Vân Vân,
cô ta có làm được những điều mình đòi hỏi tôi không?
Sau cuộc gọi đó, con trai đành chuyển khoản cho tôi sáu nghìn.
7
Tôi đến bệnh viện theo địa chỉ con trai gửi.
quả thật sốt nặng, viêm phổi.
Cậu bé gầy sọp, vừa tôi oà khóc tủi thân.
Vân Vân phải đi công tác, con trai tăng ca liên tục,
tôi không rời tay suốt một tuần, chăm sóc thằng bé li tí.
Ra viện xong vẫn cần chăm sóc tiếp.
Về đến nhà con trai, tôi nhà cửa rối tung.
Đồ vương vãi khắp nơi,
tủ thì đầy đồ ăn đông sơ chế.
Mở thoại, tôi bà thông vẫn đang đăng ảnh du lịch khắp nơi.
Bảo là gãy chân… là nói dối.
Tôi hỏi Lý Nghiêm:
“Sao lại thế này?”
Nó bức xúc kể:
“Mẹ của Vân Vân không hề muốn chăm cháu.
Bọn con đi làm thì bà ấy cho cháu ăn đồ ngoài đường.
Cuối tuần nhà thì chỉ hâm đồ đông .
vậy nhiều lần mạt chược quên đón cháu,
Vân Vân tức quá cãi nhau với bà ấy, bà liền xách vali đi du lịch luôn!”
Tôi hiểu ngay.
Thảo nào lần này tôi lấy tiền, mà con dâu không cãi một tiếng.
Tôi im lặng dọn nhà, lại chăm sóc cháu thêm vài hôm.
Không ngờ tôi nhận tiền trông cháu lại lan khắp khu.
Mấy bà dẫn cháu đi chung hỏi tôi:
“Nghe nói con dâu bảo trong nhóm chung rằng,
không chịu chăm cháu nếu không trả tiền.
Nhiều đang chửi là bà xấu đó!”
Thì ra Vân Vân đi công tác xa, mà vẫn rảnh tay bôi nhọ tôi trên nhóm chung,
khiến tôi mất mặt trong khu…