Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/802CtHlLb1
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Ừ, biết xin lỗi bằng cách thanh toán là được rồi. Nguyệt Oánh không phải người nhỏ nhen, sẽ không trách đâu.”
Giang Nguyệt Oánh cũng hung hăng liếc tôi một cái, nước mắt vẫn còn vương trên mặt, nhưng trong mắt đã tràn đầy đắc ý của kẻ chiến thắng.
Cô ta lén lút móc ngón út quấn vào tay Cố Hoài Tự, ra vẻ thân mật như muốn thị uy với tôi.
Chẳng mấy chốc, quản lý nhà hàng dẫn theo hai nhân viên bước vào, tay cầm máy POS cùng một hóa đơn dài ngoằng.
Dù bầu không khí trong phòng căng như dây đàn, nhưng quản lý vẫn giữ thái độ chuyên nghiệp, bình tĩnh tiến đến trước mặt Cố Hoài Tự và Giang Nguyệt Oánh.
“Chào buổi tối anh Cố, cô Giang. Cảm ơn hai vị đã đến dùng bữa tại Lưu Quang Các.”
Quản lý hơi cúi người, đưa hóa đơn ra.
“Chúng tôi đã tổng kết toàn bộ chi tiêu trong tối nay cho hai vị. Bao gồm 23 món ăn, cùng đồ uống và phí dịch vụ. Tổng cộng: ba trăm sáu mươi bốn nghìn tám trăm đồng. Mời hai vị xem qua.”
Nghe đến con số ba trăm sáu mươi tư ngàn tám, mắt Giang Nguyệt Oánh sáng rực lên như vừa nhận được huân chương danh dự.
Cô ta quay đầu lại khiêu khích nhìn tôi, như thể đang chờ xem tôi sẽ móc thẻ ra trả tiền cho sự sĩ diện hão của cô ta.
Cố Hoài Tự khẽ ho hai tiếng, chỉnh giọng lại, rồi dùng thái độ đương nhiên nói với quản lý:
“Trừ phần hai mươi vạn mà bọn tôi đã thanh toán trước, phần còn lại mười sáu vạn mấy… anh cứ thu của cô gái phía sau tôi.”
Hắn chỉ thẳng về phía tôi.
“Cô ấy sẽ trả.”
Nụ cười lịch sự trên mặt quản lý không hề thay đổi.
“Xin lỗi anh. Qua hệ thống của chúng tôi kiểm tra, không có bất kỳ khoản đặt cọc nào được ghi nhận cho phòng này.”
“Chúng tôi chỉ phụ trách thu tiền. Về người thanh toán cụ thể, hai vị có thể tự thống nhất, sau đó báo lại cho chúng tôi.”
Nét mặt của Cố Hoài Tự đóng băng tại chỗ.
Hắn quay phắt sang nhìn tôi, như không tin vào tai mình.
Đúng lúc ấy, tôi lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách, nở một nụ cười vô hại nhưng cực kỳ đáng ghét:
“Xin lỗi anh quản lý, tôi không quen hai người này đâu. Tụi tôi chỉ đi ngang, tiện xem náo nhiệt một chút thôi.”
Vì tôi đã báo trước với nhà hàng từ đầu nên quản lý và nhân viên không hề ngăn cản.
Tôi cùng hội bạn thân quay người rời khỏi hiện trường cực kỳ dứt khoát.
“Thẩm Minh Chúc! Đứng lại đó!”
“Cô đi đâu? Còn chưa trả tiền!”
Cố Hoài Tự và Giang Nguyệt Oánh bắt đầu hoảng loạn, giọng hét cũng vỡ cả ra.
Tôi quay đầu, phẩy tay như tạm biệt, nụ cười rạng rỡ tràn đầy sung sướng:
“Tôi có ăn gì đâu, liên quan gì đến tôi?”
“Tôi quen hai người à?”
Nói xong, tôi mặc kệ tiếng gào thét phía sau, dắt hội chị em rời đi một cách oai phong, ngẩng đầu kiêu hãnh.
Hai người họ định đuổi theo, nhưng lập tức bị hai nhân viên bảo vệ cao to chặn lại.
“Xin lỗi, mời hai vị thanh toán trước khi rời khỏi nhà hàng.”
Cố Hoài Tự hoảng đến mức toát mồ hôi, cố gắng đẩy bảo vệ ra, nhưng Lưu Quang Các là nơi hạng sang, chuyện đối phó với “khách xù nợ” là chuyện chẳng còn xa lạ gì — quy trình xử lý vô cùng chuẩn chỉ.
Không đuổi kịp tôi, Giang Nguyệt Oánh cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề nghiêm trọng.
Cô ta thật sự hoảng, nước mắt lã chã, nắm chặt tay áo Cố Hoài Tự cầu cứu.
“Anh Cố… hay là… anh trả trước đi được không? Không thì họ không cho mình đi mất!”
Cố Hoài Tự cũng gấp đến mức toát hết mồ hôi.
“Anh cũng muốn trả đấy, nhưng anh lấy đâu ra tiền? Ba trăm sáu mươi mấy ngàn chứ đâu phải ba mươi sáu đồng?!”
Giang Nguyệt Oánh trố mắt.
“Anh không có tiền? Vậy chẳng phải… Vậy bây giờ phải làm sao? Thẩm Minh Chúc đi mất rồi!”
Cố Hoài Tự bị cô ta làm phiền đến phát bực, giận dữ giật tay ra:
“Chứ không phải tại cô sao?! Cô cứ đòi hơn thua, gọi hết món đắt nhất, chẳng phải tự tay làm hóa đơn tăng gấp đôi đấy à?!”
“Ban đầu tôi còn có ba mươi vạn, bây giờ thì sao? Đã đưa hết cho cô để đền cái váy rồi, giờ lấy gì mà trả?!”
Nhận ra chẳng ai có khả năng thanh toán, hai người lập tức quay sang đổ lỗi cho nhau.
Cuối cùng, đến cả Cố Hoài Tự cũng không nhịn nổi nữa — trước mặt bao nhiêu người, vung tay tát cho Giang Nguyệt Oánh một cái.
Còn Giang Nguyệt Oánh — người trước giờ luôn được hắn nâng niu như trân bảo — sao chịu được cái uất ức này?
Cô ta lao lên cấu xé, cào mặt, giật tóc hắn như phát điên.
Chưa kịp để nhà hàng gọi cảnh sát, hai kẻ đó đã tự mình đánh nhau tới nơi.
Cảnh tượng ấy còn kịch tính hơn cả tiệc sinh nhật của tôi tối nay.
12
Chuyện sau đó, đều là tôi nghe bạn bè kể lại.
Tiền cuối cùng cũng được thanh toán.
Lưu Quang Các gọi cảnh sát, người nhà họ Cố và họ Giang đều phải kéo nhau đến “xử lý hậu quả”…
Nhà họ Cố không muốn chịu thiệt thòi mà không kêu, càng không muốn vì đứa con ngoài giá thú này mà tốn thêm một đồng nào, nên nhất quyết chỉ chịu trả một nửa.
Nửa còn lại — hơn mười tám vạn — đẩy thẳng cho nhà Giang Nguyệt Oánh.
Nghe nói, đó là số tiền mẹ cô ta chắt bóp dành dụm bao lâu nay, chuẩn bị để làm sính lễ cưới vợ cho cậu em trai “cưng như trứng” của mình.
Lúc đầu, mẹ cô ta còn gọi điện đến nhà hàng gào khóc lăn lộn, sống chết không nhận con, thậm chí còn quát lên rằng: “Tôi chưa từng đẻ ra đứa con gái phá của thế này!”