Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2VhaNW5w2a
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Bố tôi là cán bộ đã nghỉ hưu, lúc nào cũng mơ ước cuộc sống điền viên.
Ông mới sống an nhàn vài tháng thì làng cũ bị quy hoạch giải toả.
Tôi hào hứng gọi điện cho bạn trai báo tin tốt lành, nhưng bố lại giành lấy điện thoại:
“Tiểu Chu à, viện phí của mẹ cháu không cần lo nữa đâu, làng cháu sắp được đền bù rồi, được tận một trăm triệu tệ. Sau này cháu cưới con bé Đường Ninh, hai đứa có thể sống sung túc cả đời.”
Ông dừng lại một chút, niềm vui trong giọng không giấu được:
“Làng… làng cháu được giải toả hả?”
“Chú ơi, chú nói là nhà cháu được giải toả thật sao?”
Tôi định giải thích thì bố đã gật đầu xác nhận:
“Ừ, tính là vậy đi. Chú nghe một đồng nghiệp cũ nói. Dù sao thì mười dặm tám làng, chỉ có mỗi làng cháu là bị giải toả.”
Chu Tuấn lập tức tin ngay.
Bởi vì đơn vị cũ của bố tôi thực sự có kênh nội bộ để biết tin sớm.
Anh ta mừng rỡ đến mức không kịp nói cảm ơn, lập tức cúp máy.
Tôi oán giận nhìn bố:
“Sao bố không nói rõ là nhà mình được giải toả chứ, không phải nhà người ta. Bố dùng từ mơ hồ quá, khiến Chu Tuấn hiểu nhầm rồi.”
Bố trợn mắt nhìn tôi:
“Nhà mình không phải cũng là của con à? Con không định lấy cậu ta sao? Bố thấy có gì không đúng đâu.”
“Bố cố tình nói vậy, để xem phẩm chất thật sự của Chu Tuấn! Nếu cậu ta nghĩ nhà mình được giải toả mà vẫn muốn cưới con, thì lúc tiền đền bù về, bố sẽ đưa hẳn một nửa làm quà cưới!”
Tôi và Chu Tuấn đã yêu nhau bốn năm, tình cảm rất ổn định, tôi tin anh ấy sẽ vượt qua bài kiểm tra này.
Thế là tôi chạy tới bệnh viện – nơi mẹ Chu Tuấn đang nằm điều trị.
Chúng tôi vừa mới gặp mặt gia đình không lâu thì mẹ anh ta được chẩn đoán bị suy thận.
Bác sĩ nói cần ghép thận, chi phí khoảng 600.000 tệ, nếu không thì thời gian chẳng còn nhiều.
Chu Tuấn ngày đêm chạy ba công việc để kiếm tiền, tôi và gia đình cũng góp sức hết mức.
Giờ thì tốt rồi, tiền từ trên trời rơi xuống – nhà anh ta sắp được đền bù to!
Mẹ Chu Tuấn sẽ được điều trị tốt, nhà họ không còn ngập trong nợ nần nữa.
Tôi vui vẻ đẩy cửa phòng bệnh bước vào:
“Dì ơi, tiền ghép thận của dì giờ không cần lo nữa rồi!”
Không ngờ bà ấy lại lạnh nhạt hoàn toàn, thậm chí còn cười nhạt giễu cợt:
“Tôi đương nhiên biết không cần lo.”
“Nhà tôi có chuyện vui, cô vui còn hơn ai hết. Sao? Chưa vào cửa đã nhăm nhe tiền nhà tôi rồi?”
Nụ cười của tôi đông cứng trên mặt, lòng lạnh đi phân nửa.
Tôi biết bệnh tật khiến mẹ Chu Tuấn tính khí thay đổi, nhưng cũng quá đáng thật rồi.
“Chia tay đi.”
“Nhà anh được đền một trăm triệu, chúng ta không cùng một thế giới nữa.”
Ngoài cảm giác đau nhói trong tim, tôi còn cảm thấy nực cười.
Bố tôi thật sự đoán đúng rồi.
Tôi vốn định giải thích rõ, nhưng giờ… chẳng còn cần thiết nữa.
“Xem như tôi mù mắt.”
Tôi vừa xoay người thì mẹ Chu Tuấn – vốn bệnh nặng yếu ớt – đột nhiên tỉnh táo hẳn, gào lên:
“Mù mắt cái gì! Con trai tôi yêu cô lâu vậy là cô lời to rồi!”
“Nếu cô biết điều thì nên chủ động rút lui, đừng có thấy tin được đền bù là vội vàng chạy đến bám riết lấy! Tôi chưa từng thấy đứa con gái nào không biết xấu hổ như cô!”
Giọng bà ta sắc như dao, khiến tim tôi đập dồn dập.
Chu Tuấn cũng thở dài, lắc đầu tỏ vẻ thất vọng:
“Đường Ninh, nhà em điều kiện tốt hơn anh, học vấn cũng cao hơn, lại còn luôn giúp đỡ anh, nếu không có ý đồ thì ai mà tin chứ.”
2
Tôi đối xử chân thành với họ, họ lại nghi ngờ tôi có mưu đồ?
Tôi cố nén giọng run rẩy:
“Vậy giờ không còn là người một nhà nữa, đúng không?”
Chu Tuấn quay mặt đi:
“Tất nhiên không phải rồi. Mẹ anh nói đúng, em nên tự biết mình không xứng, đừng kéo chân anh vào lúc này.”
Lời vừa dứt, một giọng nữ chói tai vang lên từ cửa phòng:
“Mọi người mau đến xem! Bạn gái cũ nghe tin nhà anh Tuấn sắp được đền bù nên chạy đến dây dưa! Thời buổi này, vì tiền mà chẳng cần liêm sỉ nữa à!”
Tôi quay lại nhìn, thì ra là Thanh mai trúc mã của Chu Tuấn – Tạ Vũ.
Cô ta cười toe, khoác tay Chu Tuấn, giễu cợt nhìn tôi:
“Đường Ninh, con gái cũng nên biết viết hai chữ ‘liêm sỉ’ chứ nhỉ?”
Tôi suýt thì bật cười vì tức.
Mới nửa tiếng thôi, Chu Tuấn đã công khai yêu cô ta rồi?
Tôi không tin hai người họ trước đây không có gì!
Người trong bệnh viện bắt đầu bàn tán:
“Con gái không nên thực dụng thế, thấy nhà người ta có tiền là nhào vào à?”
“Đã chia tay rồi thì đừng phá hoại tình cảm người ta nữa. Làm kẻ thứ ba không hay đâu.”
Tạ Vũ không chịu nhận mình là “tiểu tam”, lại còn gán cho tôi cái mác “tham tiền”.
Tôi bật cười, rút điện thoại, mở đoạn ghi âm tối qua của Chu Tuấn:
“Bảo bối, chăm mẹ anh thật mệt, mai đến bệnh viện với anh được không?”
“Chúng ta bên nhau 4 năm rồi, sắp cưới nhau rồi đấy. Yên tâm, đời này anh chỉ tốt với em thôi.”
Cả phòng sững lại, quay sang nhìn Chu Tuấn – đang bị bạn gái mới ôm tay.
Chu Tuấn đỏ mặt vì bị chính giọng “ngọt như mía lùi” của mình bóc trần.
Tôi mặt lạnh hỏi:
“Anh gửi tin này tối hôm qua, giờ nghe tin được đền bù thì lập tức thay lòng?”
Đám người hóng chuyện mới nãy còn chê trách tôi, giờ quay sang mắng Chu Tuấn và Tạ Vũ.
Nhưng tôi đánh giá quá thấp độ dày mặt của hai người này.
Tạ Vũ bĩu môi:
“Thì sao? Chính cô nói là chuyện tối hôm qua mà! Ai biết có phải cô biết trước tin giải toả nên cố bám lấy anh Tuấn không?”
“Tôi với anh Tuấn cùng làng, nhà anh ấy được giải toả thì nhà tôi cũng vậy. Chúng tôi mới là môn đăng hộ đối!”
Chu Tuấn nhìn tôi, hít sâu:
“Đúng vậy. Bố em là cán bộ, tin nhà anh được giải toả là do ông ấy nói.”
“Anh cũng nghĩ rồi – từ nhỏ đến lớn em vốn yếu đuối, sao có thể tình nguyện chăm mẹ anh? Có khi em biết nhà anh được đền bù nên mới tiếp cận.”
“Anh không trách em thực dụng, nhưng em cũng nên hiểu cho anh.”
“Nếu nhà em đột nhiên giàu có, anh sẽ chủ động chia tay, không để em khó xử.”
Tôi gật đầu, giơ tay ra:
“Đã chia tay thì trả lại 100.000 tệ tiền viện phí tôi cho vay đi.”
3
“Cái gì cơ!?”
Chu Tuấn sững sờ, mẹ anh ta cũng bật dậy khỏi giường:
“Cô muốn chọc tôi tức ch//ết à? Tiền đó là cô tự nguyện đưa, ai ép cô đâu!”
“Tôi thật sự nhìn lầm cô! Bình thường giả ngây thơ, giờ lại độc ác như vậy, ngay cả tiền cứu mạng tôi cũng đòi!”
Tôi cười lạnh:
“Tiền của bà? Đó là tôi cho vay!”
“Nhà các người sắp được đền bù rồi, chắc cũng không thiếu số tiền đó.”
Chu Tuấn biến sắc, sau đó ra vẻ tủi thân:
“Chẳng phải em tặng anh sao? Dù không cưới nhau thì cũng nên giữ lại chút tình nghĩa chứ.”
“Trong lòng anh vẫn luôn nhớ ơn em, em định xoá sạch tất cả sao?”
Tôi buồn nôn vì giả tạo.
Mẹ anh ta thì bắt đầu lăn lộn ăn vạ, la hét đòi sống đòi ch//ết.
Cả đám người xúm vào bàn tán như tôi mới là kẻ ác.
Tôi biết không thể đôi co thêm, bèn xuống quầy thu viện phí.
May là thẻ BHYT của mẹ Chu Tuấn vẫn do tôi giữ – bên trong có 50.000 tệ tôi mới nạp.
Trừ tiền viện phí hôm nay, còn lại hơn 40.000 tệ.
“Làm ơn giúp tôi rút hết số tiền còn lại.”
Chu Tuấn vừa đuổi tới thì tôi đã cầm sẵn tiền.
“Em phải tuyệt tình vậy sao?”
“Đường Ninh, nghe lời đi. Đó là tiền cứu mẹ anh. Trả lại cho anh.”
“Anh chia tay em cũng là bất đắc dĩ. Em cũng thấy đấy, mẹ anh không đồng ý. Nhà anh giờ là hào môn rồi, em thực sự không hợp làm thiếu phu nhân. Chúng ta nên tìm người môn đăng hộ đối.”
Tôi thấy nực cười thay vì đau lòng.
Tôi chậm rãi nhìn anh ta:
“Chu Tuấn, anh chưa từng nghĩ người được đền bù không phải là anh…”
Câu chưa dứt, anh ta đã cau mày hét:
“Đủ rồi!”
“Cơ hội này anh đợi hai mươi mấy năm, em không chúc phúc thì thôi, còn nguyền rủa anh? Em độc ác quá!”
Lúc tôi lấy lại tiền viện phí thì không phản ứng, chỉ cần tôi nói câu đó thì lập tức phát đi//ên.
Cho thấy – Chu Tuấn thực sự cực kỳ coi trọng khoản đền bù này.
“Được, chúc anh thành công.”
“Còn lại 51.211 tệ, hôm nay không trả thì ngày mai đừng trách tôi dẫn người tới đập cửa đòi nợ.”
“Anh là ‘hào môn’ tương lai cơ mà, đừng để mất mặt chỉ vì hơn năm mươi nghìn tệ.”
Chu Tuấn tức đến tím mặt, định nói tiếp thì nhân viên thu phí chạy tới giục nộp tiền viện.
Ca phẫu thuật của mẹ anh ta sắp tới, thận có thì nhiều người cần…
Nhưng tiền, thì giờ không còn.