Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

3

Ngày khai giảng đại học, tôi kéo chiếc vali to tướng đứng trước cổng trường.

“Thật không cần anh đến đón à?” – đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc.

“Không cần.” – tôi trả lời dứt khoát, không cần nghĩ.

Chẳng phải chỉ là đến trường nhập học thôi sao? Tôi đâu còn là nít, cần Giang Hà phải đích thân tới đón.

“Thật chứ?” – giọng anh ấy mang nghi ngờ, “Yên tâm đi, là đàn anh tốt của em, anh sẽ chăm sóc em thật chu đáo.”

Tôi không nhịn đảo mắt, trong lòng thầm mắng anh ấy cả vạn lần.

Cái tên Giang Hà này, bao không vẫn ngứa miệng, chẳng nghiêm túc .

Hồi học cấp , tôi là học sinh nghệ thuật nên bố mẹ gửi ra nước ngoài học .

Nhưng , nhớ hương vị đồ ăn quê quá, cuối tôi kiên quyết đòi về nước.

Khi Giang Hà biết tin, anh ấy mắng tôi trận ra trò.

“Em sao vẫn nít , tham ăn thế hả?”

“Lâu không , anh không định mời em ăn bù à?” – tâm trạng tôi khá tốt, chẳng buồn so đo với anh ấy.

Giang Hà nghe lại tươi: “Muốn ăn cứ nói, anh bao hết.”

Cả hai nói chuyện vu vơ, không hề cảm giác xa cách dù đã không .

nước ngoài, tôi vẫn thường gọi video về , chưa từng gián đoạn.

Mỗi lần gọi cho bố mẹ, tôi đều Giang Hà nằm dài trên ghế sofa tôi, miệng nhai hoa quả mẹ tôi gọt sẵn.

“Giang Hà!” – tôi ghen tỵ kêu lên, “Sao anh lại em nữa thế?!”

Giang Hà đắc ý, còn khoác tay mẹ tôi nói: “Hết cách , ai bảo dì Tô nấu ăn ngon mẹ anh trăm lần, anh thèm quá nên phải qua thôi.”

“Anh… em…” – tôi tức đến nghẹn họng, chẳng nghĩ ra lời để phản bác.

Hu hu hu, sao lúc đó tôi lại đi du học chứ!

Giang Hà thấu suy nghĩ của tôi, càng nói càng quá trớn: “Ai bảo em cứ khăng khăng ra nước ngoài học cơ.”

Ai nói là tôi muốn đi chứ!

khuôn mặt của cậu thiếu niên trên màn hình, giờ đã hoàn toàn trưởng thành, ngũ quan rõ nét, tôi bỗng tim khẽ lệch nhịp.

Khoan đã… cảm giác vừa ?

Tôi giật , liền cấu mạnh vào đùi cái.

Hạ , tỉnh lại ngay!

nước ngoài, trai đẹp tôi chưa qua chứ?

Chẳng qua Giang Hà trắng , cao , và… trông phong độ thôi , sao lại đi… rung động thế này ?!

“Em là đi học, hiểu chưa!” – tôi cúi đầu giấu đi gương mặt đang hơi đỏ, nhanh chóng đổi chủ đề. “Anh đợi đấy, em học xong cấp là bay về ngay!”

“Đây là mẹ ruột em, sao thể để mẹ nấu cơm cho anh mãi ?!”

“Càng tốt.”

Giang Hà vẫn cợt, chẳng buồn coi lời tôi là thật.

Cho đến ngày hôm sau, khi anh ấy tôi kéo chiếc vali to đùng đứng trước cửa , hiểu rằng tôi nói thật.

4

Ngày tôi trở về, tôi và Giang Hà hẹn nhau đi ăn.

Trong bữa ăn, tôi kể đủ chuyện thú vị về cuộc sống nước ngoài.

Giang Hà lắng nghe chăm chú, ánh mắt sáng long lanh.

Khoảnh khắc ấy, tôi chợt cảm , cậu trai nghịch ngợm dường đã thật sự trưởng thành.

“Hóa ra nước Pháp cũng không loạn lời đồn nhỉ.” – Dì Thẩm mỉm . – “Dạo này Giang Hà còn nói muốn đi du học đấy, chuẩn bị thi suốt tháng nay .”

“Du học?” – tôi sững sờ, lập tức ngẩng đầu về phía anh ấy.

Chúng tôi vừa lại, sao tôi vừa trở về thì anh ấy lại sắp đi?

Nghĩ đến đây, lòng tôi bất giác hụt hẫng.

“Mẹ nói thế!” – Giang Hà vội ho khan tiếng, “Là do dạo đó xem nhiều phim nước ngoài quá nên nói bừa thôi.”

“Chứ mẹ không biết dạo này nước ngoài loạn lắm à? Cướp bóc, trộm cắp đầy ra. quê an toàn nhiều.”

Anh ấy nói, còn tôi gật đầu phụ họa: “Không thì sao lại quay về chứ?”

Chú Giang nghe thì gật đầu đồng ý, ra chiều tán thành lắm.

Nhưng mẹ tôi với dì Thẩm lại lén , ánh mắt đang che giấu điều .

Không lẽ…

ý nghĩ táo bạo thoáng vụt qua đầu tôi — Giang Hà muốn đi du học là để tìm tôi ư? Anh ấy… chẳng lẽ thích tôi?

Không thể , không thể !

Tôi lập tức bác bỏ suy nghĩ ấy, cầm ly nước chanh uống hơi cạn để bình tĩnh lại.

Tôi với Giang Hà lớn lên nhau, nếu anh ấy thật sự thích tôi, sao tôi thể không nhận ra chứ?

nữa, suốt ngày anh ấy chỉ biết chọc ghẹo tôi, rõ ràng xem tôi em gái thôi còn .

Tôi cố trấn an , nhưng đầu óc vẫn cứ mơ màng bay xa.

Haiz, gái , đứng trước trai đẹp thì khó tránh khỏi giây thất thần.

“Hạ !”

tiếng gọi kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ, tôi quay đầu lại thì bạn học cũ thời cấp – Hồ Thiện.

!” – cô ấy vui mừng chạy tới, “Hóa ra đúng là cậu! còn tưởng nhầm cơ.”

“Lâu lắm !” – tôi ôm chặt lấy cô bạn, niềm vui trào dâng.

Tôi và Hồ Thiện vốn thân nhau từ thời cấp hai, chỉ là sau đó tôi ra nước ngoài nên mất liên lạc.

“Trùng hợp ghê, cậu cũng học trường này à?”

Chúng tôi ngồi xuống trò chuyện, biết ra rằng không chỉ học trường — còn học lớp!

tối nay nhất định phải đi ăn chung bữa thật ngon .” – tôi vừa nói vừa lôi điện thoại ra để đặt bàn.

Tùy chỉnh
Danh sách chương