Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

10

“Anh còn tưởng em không quay lại nữa cơ.” – Giang Hà khẽ nói.

Câu này… ý anh là gì? Là nhớ tôi sao?

Tôi cố kiềm chế niềm trong , trêu lại:

“Giang Hà, anh không phải đang ngầm nói là… không nỡ xa em đấy ?”

.” – Anh đáp cực kỳ dứt khoát.

“Nếu em không bên cạnh, anh còn biết bắt nạt ai nữa?”

Tôi biết là trong miệng Giang Hà bao thốt ra được dễ nghe nào.

Nhưng không hiểu sao, sau bữa tối ấy, tâm trạng tôi lại lên không ít.

Thì ra, khi tôi nơi đất khách quê người, anh vẫn sẽ nhớ tôi.

Thật tốt biết bao.

Những ngày sau đó, Giang Hà ngày nào cũng cùng tôi đi ăn cơm.

Tôi từng kéo Hồ Thiện đi cùng, nhưng cô ấy nhất quyết từ chối, nói rằng không muốn làm “bóng đèn”.

“Tớ với anh ấy thật sự bên nhau đâu.” – Tôi vừa nói vừa thấy giải thích nào cũng không rõ được.

“Được .” – Hồ Thiện cười – “ khi nào hai người chính thức thành đôi, tớ mới cùng đi ăn nhé?”

“???”

Có phải cô ấy nói ngược không ?

Không cãi lại nổi Hồ Thiện, cuối cùng bàn ăn còn lại tôi Giang Hà.

Thỉnh thoảng tôi lại nhớ câu anh từng nói trên sân bóng – rằng anh đã có người mình thích.

Nhưng mà… ngày nào cũng ăn cùng tôi như , thật sự ổn ?

Còn kịp làm rõ chuyện tình của Giang Hà, thì vận đào hoa của tôi lại tới dồn dập.

Mới khai giảng được một tuần, đã có ba nam sinh trong lớp tỏ tình với tôi.

Vì chuyện đó, tôi thấy thật sự phiền phức.

Còn Hồ Thiện – cô bạn tốt của tôi – thì đứng một bên cười trộm.

“Cậu còn không mau nghĩ cách giúp tớ đi ?”

Trên đường thư viện, tôi lại bị một người xin số WeChat.

“Tớ thì có cách gì đâu.” – Hồ Thiện tỏ vẻ vô tội – “Nhưng tớ biết một cách vĩnh viễn không bị làm phiền: cậu kiếm một bạn trai đi, là xong!”

“Tôi biết tìm đâu bây ?”

Vừa nói, hình ảnh của Giang Hà liền hiện lên trong đầu tôi.

Anh ấy là kiểu người tưởng để hẹn hò, nhưng giữa chúng tôi lại quá thân quen.

Cũng chính vì quá quen, nên có những … thật sự khó nói ra.

“Cậu còn giả vờ ?” – Hồ Thiện nhướn mày – “Trong cậu rõ ràng nhất đấy.

Nhưng mà, nếu hai người cứ ai cũng không chịu bước bước đầu tiên, thì tớ cũng tay .”

Tôi biết thở dài bất lực, rồi vội vàng chạy vào thư viện, tránh né thêm một tỏ tình nữa.

11

Thật ra, khi đối với mấy “đào hoa” không mời mà tới ấy, tôi cũng nghe được không ít tin đồn về tôi Giang Hà.

“Các cậu thấy không, hình như Giang Hà cô sinh viên năm nhất Hạ Vy thân lắm đó.”

“Ừ, hai người họ ngày nào cũng ăn cơm chung.”

“Trai tài gái sắc, tớ thấy họ rất xứng đôi đấy.”

“Nhưng tớ nghe nói họ là anh em mà?”

Những ấy, tôi mấy để tâm.

Bởi vì… tôi thật sự cũng thấy, bọn họ nói không sai.

Trong những ngày mang theo chút hy vọng nhỏ nhoi ấy, tôi nhanh chóng đón sinh nhật tuổi 19 của mình.

đó vào cuối tuần, tôi ngủ một giấc tận chín sáng.

Vừa mở mắt ra, tôi đã thấy trên bàn có một hoa dại.

mini?” – Tôi lập mừng bật dậy.

Từ nhỏ tôi đã thích hoa mini, ngoài Giang Hà ra, ai trong trường biết điều đó.

“Xem ra lần này anh ấy cũng có chút thành ý rồi.” – Tôi vừa cười vừa cẩn thận cắm hoa vào lọ.

Tối qua, tôi còn cố tình ám cho Giang Hà biết nay là ngày đặc biệt, nhưng anh lại có phản ứng gì, không biết là cố tình giả ngốc hay thật sự không hiểu.

Tôi còn tưởng anh đã quên sinh nhật của tôi, giận đêm.

Nhưng xem ra, là tôi hiểu lầm rồi.

“Biết chuẩn bị bất ngờ cơ ?” – Tôi cười tít mắt – “Có vẻ mấy năm nay anh cũng lén học được vài chiêu trong phim thần tượng rồi đấy.”

“Nhìn cậu cười kia, chắc hoa đó là Giang Hà tặng không?” – Hồ Thiện vừa nói vừa đưa món quà đã chuẩn bị sẵn – “Sinh nhật vẻ nhé, nay có dự định gì ?”

ơn cậu.”

Thật ra tôi cũng nghĩ nhiều.

Ba năm sinh nhật nước ngoài, tôi đều trải qua trong phòng vẽ.

Mấy năm trước, sinh nhật của tôi luôn do Giang Hà chuẩn bị.

tôi đã trở về, năm nay tất nhiên vẫn phải để anh ấy lo rồi.

“Trưa nay đi ăn với nhau nhé.”

Tôi thay một chiếc váy trắng đơn giản, gỡ một bông mini từ hoa, gắn lên tóc bằng kẹp cài.

Anh ấy đã chu đáo , tôi cũng nên đáp lại chút tấm .

Tôi khoác tay Hồ Thiện, tươi cười bước xuống cầu thang.

Vừa ra khỏi ký túc xá, đã bị một nam sinh chặn lại.

Tuấn – bạn cùng lớp đại học của tôi – từ lần đầu gặp đã tỏ tình, giữa chừng còn nhiều lần bày tỏ thiện ý, nhưng đều bị tôi khéo léo từ chối.

“Hạ Vy, sinh nhật vẻ.”

Tôi hơi ngượng ngùng cười, vẫn lễ phép đáp lại:

ơn cậu. Sao cậu biết nay là sinh nhật của tôi ?”

“Tôi theo dõi Weibo của cậu mà. Mỗi bài đăng của cậu tôi đều đọc hết.” – Tuấn thẳng thắn nói – “Cậu nhận được hoa tôi gửi rồi ?”

Ánh mắt cậu ta dừng lại trên tóc tôi.

“Tôi thấy trên Weibo cậu nói thích hoa mini, không ngờ lại đoán trúng thật.”

Trời đất ơi… hóa ra hoa này không phải Giang Hà tặng!

Nếu đây là phim truyền hình, chắc tôi đã hóa đá tại chỗ rồi.

12

Tôi Hồ Thiện nhìn nhau, hai đều sững người — không ai ngờ được câu chuyện lại rẽ theo hướng này.

Nhưng người tặng quà đang đứng trước , tôi cũng không tiện tháo hoa trên tóc xuống.

ơn cậu nhé.” – Tôi cười gượng – “Tôi thật sự không biết hoa là do cậu tặng.”

Nếu được, tôi muốn lập gỡ hoa ấy trả lại cho cậu ta .

“Các cậu còn ăn không?” – Tuấn hoàn toàn không nhận ra vẻ lúng túng của tôi Hồ Thiện, trái lại còn càng nhiệt tình hơn – “Hay là cùng nhau đi ăn đi? Tôi mời.”

“Tôi…”

Tôi đang nghĩ cách tìm do từ chối, thì vừa lúc đó, tôi thấy Giang Hà đang đứng không xa phía trước.

Như thấy được cứu tinh, tôi vừa định gọi tên anh, thì anh lại lạnh quay lưng bỏ đi.

Người này… bị sao không biết?

Tôi lập bực mình, quên luôn phép tắc thường ngày, vội vàng bỏ Hồ Thiện Tuấn lại, chạy đuổi theo anh.

“Giang Hà, sao anh vừa rồi lại làm như không thấy em ?”

“Thật ?” – Anh đáp cộc lốc – “Anh không thấy.”

Với cái thái độ này, mà bảo là không thấy á?

Quỷ mới tin!

, nay là sinh nhật tôi, tôi không thèm chấp anh ấy.

“Anh không có gì muốn nói với em ?”

“Không.” – Giang Hà sải bước đi về phía trước – “Anh thấy em nói chuyện với cậu ta lắm mà, sao không tiếp tục đi?”

Lần này thì tôi thật sự nổi giận.

Tôi đứng khựng lại, giọng nghẹn ngào:

“Giang Hà, ý anh là gì hả? Anh quên sinh nhật em thì , sao còn trưng cái đó ra với em?”

“Em với cậu ấy mới quen bao lâu mà người ta còn biết em thích gì! Em còn tưởng hoa đó là anh tặng cơ đấy.”

Càng nói, cổ họng tôi càng nghẹn lại, nước mắt biết từ khi nào đã rơi xuống.

Có lẽ nghe thấy tiếng tôi khóc, Giang Hà lập quay lại, giống hệt như khi còn nhỏ, dịu dàng dỗ dành:

“Xin lỗi, là anh hiểu lầm rồi.”

“Anh tưởng em muốn nhận cậu ta, nên mới nói mấy hồ đồ đó.”

Anh nhìn tôi vẫn đang khóc, rồi lấy từ túi áo ra một chiếc hộp nhỏ.

“Chúc mừng sinh nhật.”

Anh từ tốn mở nắp hộp — bên trong là một chiếc trâm cài hình hoa dại.

“Anh sao có thể quên sinh nhật em được ?”

Khoảnh khắc ấy, mọi tủi thân trong tôi đều tan biến.

?” – Tôi khẽ cười, lau đi giọt nước mắt trên má, giọng cũng nhẹ lại.

Thấy tôi đã nguôi giận, Giang Hà lập dỗ dành:

“Anh đã đặt bàn nhà hàng em thích nhất rồi. Còn bánh sinh nhật thì đương nhiên là bánh dâu tây.”

mới .”

Tôi bật cười, khẽ đ.ấ.m một cái lên n.g.ự.c anh.

kịp thu tay lại, Giang Hà đã ôm chặt tôi vào .

“Đừng khóc nữa, được không?” – Giọng anh khàn khàn, tim đập nhanh mức tôi có thể nghe thấy rõ.

“Thấy em khóc, anh đau lắm.”

Khoảnh khắc ấy, tôi chợt hiểu ra tất .

Ngẩng đầu lên nhìn khuôn đỏ ửng của anh, tôi khẽ hỏi:

“Giang Hà, anh… thích em không?”

“Ngốc ạ, bây em mới nhận ra ?”

Tôi cười rạng rỡ, đưa tay ôm lấy anh.

Thì ra, tình của chúng tôi — là mũi tên hai chiều.

Thật tuyệt.

Hoàn.

Tùy chỉnh
Danh sách chương