Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta vào cung vốn khó, vì tỷ tỷ của mẫu thân chính là Thái trong cung.
Song ta có thể đi hậu cung, lại tự tiện qua lại, muốn gặp Hoàng đế, hy vọng mỏng manh.
Miệng ta lại tự nói:
— Ngày mai là thọ yến của Thái hậu, tất sẽ có cơ hội gặp Hoàng thượng.
Ờ há, ta có cái miệng này, sợ chi! Kim thủ mở , quét sạch thiên .
Thọ yến của Thái hậu, phàm con cháu quan lại có chút mũi đều vào cung chúc thọ.
Mẫu thân liền dẫn ta theo.
Qua mấy dãy tường cung trập trùng, mẫu thân dắt ta xuyên hoa, vòng liễu, bao lâu đã đến nơi bày yến.
Chỗ ngồi của ta ở gần Thái hậu.
Chưa bao lâu, giá lâm.
Ngài Thái hậu hàn huyên, dâng bức “Bách thọ đồ” thêu bằng tóc của trăm cụ già trăm tuổi.
Thái hậu vui mừng rạng rỡ.
Mẫu thân nói khẽ:
— Thánh thượng thật kính trọng Thái hậu.
Ta đáp:
— Hoàng thượng với Thái hậu ngoài hòa trong bất thuận.
Mẫu thân vội nháy mắt:
— Khẽ thôi, bị nghe thấy thì nhà ta khó toàn mạng.
Giữa buổi yến, hiểu Thái hậu động tâm gì, bỗng :
— Nghe nói của Thừa cũng đến?
Mẫu thân vội dắt ta bái kiến.
Thái hậu nhìn thì hiền từ, song thiên đều biết bà leo lên ngôi vị này trải bao sóng gió, ắt phải hạng lành.
Ngó ta lúc, Thái hậu :
— là tú lệ. Nghe dạo trước bệnh tình đã khỏi hẳn, thật là hỉ sự.
Mẫu thân đáp:
— Đều nhờ phúc của Thái hậu.
Thái hậu lại :
— Đã định hôn phối chưa?
Lưng mẫu thân khẽ run, đáp:
— Chưa từng.
Thái hậu vỗ tay :
— Thế thì hay, hôm nay ta chủ, hôn Lê Tinh Nhược cho .
Lông mày khẽ nhướng.
mới là con ruột của Thái hậu, từng là kình địch tranh ngôi với Hoàng thượng. Thái hậu muốn ta gả cho , chính là mưu kéo thế lực Tể phủ về phe mình.
Ai biết thân ta thương con gái như ngọc?
Ta gả cho , dù thân lòng hướng Hoàng thượng, ngài cũng sẽ phải dè chừng — mũi kim li gián đã cắm xuống.
Nhưng Thái hậu tính sai rồi.
nói:
— Mẫu hậu, dây tơ hồng thể buộc bừa. Thừa đã dâng tấu, cầu cho nhập cung, phong . đã đáp ứng rồi.
Ta cúi gằm, mồ hôi túa — ai thèm của ngươi!
Cung đấu? Thú vui đẳng! Lý tưởng của ta là bảo gia vệ quốc cơ mà.
lời bẻ gãy ý Thái hậu.
Thái hậu khó bề phát tác, gượng cho qua, bảo ta lui.
Nhìn lại, các tần dưới kia đang lia d.a.o bằng mắt tới ta.
Ôi, đao kiếm vô tình, năm nay cung đấu khốc liệt quá.
Ta mẫu thân về chỗ tiếp tục tiệc. Hoàng đế lui đi.
Cơ hội tới! Ta mượn cớ thay y phục, lén rời yến tiệc, chạy tắt đuổi kịp xa giá.
Ngự tiền thị vệ quát:
— Láo xược!
ngoảnh lại, :
— Ồ, phải sao, cho nàng tới đây.
cái chân ngươi!
Ta hành lễ:
— Thần Lê Tinh Nhược khấu kiến Hoàng thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
— miễn lễ.
Ta liếc người chung quanh:
— Thần có lời hệ trọng, xin Hoàng thượng cho tản bớt tả hữu.
Ngài mỉm , phất tay cho mọi người lui.
Ta nói nghiêm:
— Điều ta sắp thưa có vẻ hoang đường, song xin bệ tin. Nói gọn, ta muốn dâng… cái miệng này cho bệ .
— Hửm? — khóe miệng giật nhẹ — Thừa là nhiệt tình.
Ta lập tức đính chính, giải thích khả năng đặc biệt của mình: miệng nói sự thật và đạo lý.
Ngài nửa tin nửa ngờ. Ta liền thuật lại sót việc gì Hoàng thượng đã mấy ngày nay.
Sắc ngài trầm xuống:
— Ngươi điều tra ?
— Miệng thần tự nói .
Ngài lắc đầu:
— Lê Tinh Nhược, thấy ngươi là có bệnh.
Ta lấy tuyệt chiêu — trò đoán bài mạt chược (mã điếu). Để ngài thử, nhiên sai lần.
Ngài đưa ta vào thư phòng, tra cả đêm. Ta khai hết tai mắt của Thái hậu, , các tần; lại bày kế trừ họ.
Tới khi trời hửng sáng, ngài mới bị khẩu tài của ta thuyết phục.
Ta tưởng cho lui nghỉ, nào ngờ ngài :
— Cuối , khanh thấy thế nào?
Ta cố nói “Anh minh thần võ”, nhưng miệng lại phun:
— Dưa chuột công cộng.
Hoàng thượng đen, ta tái.
Ngài :
— sao, khanh là lời trẻ con.
Tin ngài thì có tin, nhưng có thể buông cổ ta trước đã?
Ngài vuốt môi ta, :
— Cái miệng này, đại hữu khả vi.
Trong lòng ta đ.ấ.m mạnh: “Cẩu Hoàng đế!” — ngoài vẫn trung quân quốc, vội bẩm chuyện thân gặp hiểm kế Bắc Mãng, mưu đồ của và Thái hậu.
Ngài :
— Vậy nên gì?
— Sai Hoắc quân chặn cứu thân, tất ta phải đi .
Ngài cau mày:
— tử yếu đuối, sao biên ải?
Ta khẳng định:
— ta mới xác định tung tích thân.
Ngài thuận, nhưng ta biết miệng đã báo — ta nhất định sẽ đi .