Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/VwhsbeRll

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

6

Chạy xa, bất ngờ từ chân dốc nhảy một quân sĩ Hoắc gia.

Nhưng hắn lại rút đao, c.h.é.m thẳng về phía ta!

Ngực ta đau nhói, khoảnh khắc chợt nhớ — quân còn có mật thám của Dự Vương kịp trừ khử.

Hoắc Nghiêu kẻ hóa cuồng, từ sau xông tới, một kiếm c.h.é.m ngã kẻ tập kích.

Thân ta mềm nhũn, ngã xuống, được chàng ôm gọn .

Ta thấy đôi mắt tuyệt đẹp của chàng giờ đỏ rực.

Giọng chàng run run, mang theo nỗi tan nát:

— Lê Tinh Nhược, nàng sẽ không , đúng không? Nói cho ta nghe, nàng sẽ không !

Ta đáp, nhưng lại chẳng phát tiếng.

Chàng ôm ta quá chặt, ta cảm giác sắp ngạt thở.

Chàng bế ta chạy về phía trước, mỗi bước, n.g.ự.c ta lại đau xé.

Ta… sắp quy tiên rồi ?

— Nàng không được ! Nàng nói với ta là không !

Tiếng gào của chàng vang bên tai, trước ta chìm hôn mê.

Rồi… ta chẳng nghe được nữa.

———–

Hảo hán a, ta không !

Bởi sáng nay, “ miệng” đã bảo ta mặc áo giáp tơ vàng, nên ta liền khoác lên món Hoắc Nghiêu tặng.

Lưỡi đao rạch qua da, chẳng nguy hiểm.

Ta ngất xỉu hoàn toàn là do nhiều ngày gấp rút đường trường, thân mỏi mệt, lại bị tập kích nên hoảng loạn, thế là… lăn mê man.

Nghe quân y kể, quân Hoắc bế ta xông trướng y, đôi mắt đầy tia máu, ươn ướt lệ, vừa kéo quân y vừa quát:

— Cứu nàng mau!

Hả? Hoắc Nghiêu lại quan tâm ta đến thế ?

Ta nằm trên giường, trầm ngâm… lại thấy lâng lâng vui thế này?

Nhưng ta quả có phát sốt, quân y bảo mấy ngày liền mệt nhọc, thân đã kiệt sức.

Phụ thân bước trướng.

hỏi:

— Con gái, con phải chăng quân Hoắc?

— Dạ .

Miệng đáp dứt khoát đến nỗi chính ta giật mình.

một nam nhân mồm độc, bụng đầy mưu kế Hoắc Nghiêu ư?

Không nào!

Phụ thân nghiêm giọng:

— Con với nó… không thành đôi. Con biết không?

con dựa thực lực đánh tan quân Bắc Mãng, cứu tể , giữ nguyên vẹn Ngọc Hòa Thị. Sức mạnh từ miệng này quá lớn.

sẽ không bỏ qua cho con. sẽ không giao con cho bất cứ ai, nhất là Hoắc gia — kẻ đang nắm binh quyền.

Phụ thân gật đầu:

— Con hiểu là tốt. Cha biết con không màng hậu cung, nhưng đã chọn con đường tỏa sáng, thì phải gánh lấy hậu quả do năng lực đem lại.

Ngoài trướng, ta thấy một bóng hình cao gầy — hắn ở đó, hắn nghe hết.

Ta mệt mỏi ngã xuống, cơn sốt đã rút sạch sức lực, mí mắt nặng trĩu.

Hoắc Nghiêu hộ tống phụ thân và ta khải hoàn hồi triều.

Ta len lén ló đầu từ xe ngựa nhìn chàng, mà chàng chẳng ngoái lại dù một lần.

Quả nhiên… tình cảm đã nhạt.

Những ngày rời khỏi hoàng cung, triều đình biến động dữ dội.

theo tin ta báo, đã nhổ tận gốc Thái hậu và bè đảng Dự Vương.

Sau nghe tường trình, cùng bản hòa ước được dâng lên, vui đến độ khóe môi kéo dài tới mang tai.

— Ái khanh mau bình thân!

bước tới định đỡ ta, ta vội lùi tránh:

— Bệ hạ, thần còn một việc tâu.

— Nói đi, còn chuyện trẫm biết?

Ta cắn môi, tựa đang vật lộn tư tưởng, rồi khó khăn nói:

miệng của … đã mất khả năng nói thật.

cơ?!

trừng lớn mắt.

Ta vội quỳ xuống:

bị mật thám của Dự Vương ám hại quân, sau đó sốt mấy ngày. Đến khỏi sốt, năng lực ấy… biến mất.

— Trẫm không tin!

Đừng nói là Hoàng đế, đến Hoắc Nghiêu kinh ngạc. phụ thân ta vẫn ung dung.

— Thật vậy.

nhặt một tấu chương:

— Đây của ai?

không biết.

lại cầm khối ngọc bài:

— Ai tặng trẫm?

không biết.

……

“Không biết.”

……

“Không biết.”

……

— Thần tuyệt chẳng dám lừa vua. Thật sự… không biết.

Bất kể hỏi , ta đều không đáp nổi.

Phụ thân ta bèn quỳ tâu:

nữ sau sốt mới có năng lực ấy. Nay lại sốt, năng lực mất đi. Có lẽ đây là sức mạnh trời ban để giúp Bệ hạ bình định Bắc Mãng, an định thiên hạ. Nay quốc thái dân an, tự nhiên chẳng cần nữa.

— Đây chính là điềm lành, là ông trời phù hộ nước nhà, phù hộ Bệ hạ.

Phụ thân quả không hổ là nguyên lão triều đình, lời tâng bốc tung hứng đến mức biến chuyện đáng tiếc thành hỷ sự, khẩu tài chẳng kém ta.

trầm ngâm hồi lâu, rồi phất cho chúng ta lui.

khỏi điện, phụ thân chắp với Hoắc Nghiêu:

nữ nhờ quân đưa về phủ. Lão phu còn việc, xin đi trước.

Trên xe ngựa, ta và Hoắc Nghiêu im lặng đối diện.

— Năng lực mồm miệng của nàng… thật sự mất rồi?

Chàng hỏi.

Ta chớp mắt:

— Thật đó. Hay là chàng thử hỏi ta… nàng có ta không?

— Nàng bị bệnh à?

Tai chàng hơi ửng đỏ.

đâu… vừa ương bướng vừa khó dỗ.

Ta trêu:

— Ta chẳng bệnh, chàng cứ hỏi đi.

Chàng trừng ta:

— Hỏi thì hỏi. Nàng ta không?

chứ.

Miệng ta lập tức trả lời.

Chàng thoáng sững, mặt đỏ lựng:

— Lê Tinh Nhược, nàng đùa ta à?!

— Chàng ta thật mà. Miệng ta đã chứng thực rồi.

— Nàng chẳng phải nói…

Ta đưa bịt miệng chàng, hơi thở nóng hổi phả bàn khiến ta nhột nhột.

Ghé sát tai chàng, ta thì thầm:

— Ta lừa Hoàng đế thôi. Thật sau cơn sốt, năng lực vẫn còn… là đã thăng cấp.

Giờ đây, ta có tự điều khiển nó — dùng, là mở “chế độ vô địch”; không dùng, thì trở lại bình thường.

Sướng không?

Chàng kinh ngạc:

— Nàng biết tội quân nặng thế nào chứ?

— Dĩ nhiên, là tội tru di cả tộc, đến trứng gà mẹ mới đẻ bị khuấy nát đỏ.

— Vậy mà còn dám…

ta không gả cho hắn.

Ta nháy mắt:

— Ta gả cho chàng.

— Lê Tinh Nhược, nàng đúng là dám nói.

lần này ta lại nói thật.

Ta lấy khăn che nửa mặt cười khẽ:

— Ồ, chàng đồng ý.

— Giờ không hỏi, nàng biết?

Chàng mở to mắt.

— Vừa rồi ta mở năng lực đâu.

— Lê Tinh Nhược!

Chàng tức đến phát nổ — đáng đời.

— Ê ê, nắng ngoài gắt lắm, quân phủ uống chén trà chứ?

— Ồ, chàng bảo thôi khỏi, mai còn phải đến phủ ta… dạm hỏi.

Ta từng hỏi “ miệng” chọn Hoắc Nghiêu cho ta.

Nó đáp:

— Thật nhiệm vụ này, ai võ công cao cường làm được. Nhưng ta biết mình mê nhan sắc, dọc đường có mỹ nam đồng hành chẳng phải quá mỹ diệu ?

Miệng ta thật, miệng chàng độc.

quân Hoắc — quả là trời sinh một đôi với ta.

Thôi, ta đúng là vô địch rồi!

— Hết —

Tùy chỉnh
Danh sách chương