Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUhxJbJDsc
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nhìn qua mắt mèo, bên ngoài là một cô gái trẻ, trông như sinh viên đại học, gương mặt thanh tú, đáng yêu.
“Bạn là ai vậy?”
Cô gái giơ điện thoại lên: “305, người nhắn tin tối qua cho chị đó.”
Tôi bớt cảnh giác một nửa, mở cửa ra.
Cô thấy tôi mở cửa thì như nhẹ nhõm phần nào, còn nhìn quanh quất một lượt đầy dè dặt.
Cô tiến lại gần, lấy mu bàn tay che miệng, nói khẽ như sợ bị người khác nghe thấy.
“Chị ơi, tối qua em định ra ngoài. Nhưng vừa hé cửa ra một khe nhỏ thì thấy người giao hàng sau lưng có dao gọt hoa quả, em sợ quá nên vội nhắn tin cảnh báo chị.”
Tôi hơi nghi hoặc: “Nhưng, mình không quen nhau, sao bạn biết số điện thoại của tôi?”
Cô gái thoáng sững người, rồi trả lời: “À, vì em cũng trong nhóm thuê nhà ấy ạ. Avatar của chị ở phòng 304 có để số đó mà.”
Tôi mở nhóm thuê nhà ra xem, bỗng hiểu ra ngay.
Đúng lúc đó quản trị viên nhóm đăng một thông báo: Những người sắp hết hạn thuê nhà vui lòng rời khỏi nhóm.
Quản trị viên chính là cô chú bên ban quản lý tòa nhà.
Bà ấy cứ thỉnh thoảng lại đăng mấy dòng kiểu vậy, nói thật tôi thấy hơi khó chịu.
Cứ như không thuê nữa là phải biến mất vậy.
Cô gái có đôi mắt to tròn, long lanh nước.
Cô vỗ ngực nói: “Chị đừng sợ, tối nhớ khóa kỹ cửa, đừng chủ quan nhé!”
Nói xong cô quay về phòng.
Khi cô mở cửa, tôi kịp nhìn thoáng qua phòng khách của cô.
Bài trí đơn giản, sạch sẽ, trông là biết người gọn gàng.
Tôi đang định đóng cửa thì vô tình liếc thấy túi đồ ăn bên cạnh cửa.
Ký ức đêm qua ùa về như sóng dâng, khiến da đầu tôi tê dại.
Tôi vội đóng cửa, khóa kỹ lại, rồi kiểm tra từng cửa sổ một cách cẩn thận.
Phải chuyển nhà càng sớm càng tốt!
2
Hôm nay là thứ Bảy, tôi không ra ngoài.
Tranh thủ trời còn chưa tối, tôi đã kéo rèm cửa lại.
Cửa phòng khách bị chặn bởi một cái ghế.
Ngay cả cửa phòng ngủ tôi cũng chắn bằng ghế.
Tôi sợ đêm xuống.
Nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được.
Dòng trạng thái tôi đăng lúc ban ngày vẫn chưa ai phản hồi.
Cô gái đó có đáng tin không?
Dù sao tôi cũng đâu có thấy con dao nào sau lưng người giao đồ ăn.
Hơn nữa, tôi chưa từng đánh giá tệ ai bao giờ.
Nhưng cô ấy vì sao lại chủ động nói với tôi chuyện đó?
Đầu tôi đau như búa bổ.
Cả ngày hôm nay cứ mơ mơ màng màng, tinh thần như sắp sụp đổ.
Không biết đã ngủ bao lâu, tôi bị tiếng ồn ngoài cửa đánh thức.
Tôi mở điện thoại, ánh sáng từ màn hình khiến tôi nheo mắt lại.
Tôi nhìn đồng hồ, ba giờ sáng.
Ban đầu định bỏ qua mà ngủ tiếp.
Nhưng tiếng động hình như phát ra ngay trước cửa nhà tôi.
Tôi lập tức tỉnh táo hẳn, nghe rõ mồn một đoạn đối thoại bên ngoài.
Một giọng nam, nghe như say rượu: “Con đĩ! Mày dám lén tao cặp kè với thằng khác, muốn chết phải không?”
Một giọng nữ run rẩy, nghẹn ngào cầu xin: “Xin anh, đừng đánh nữa! Cứu tôi với! Cứu tôi!”
Sau đó là tiếng bạt tai, kèm theo tiếng kêu la thảm thiết của người phụ nữ.
Ở đây chỉ có hai căn hộ chung một tầng.
Không còn hàng xóm nào khác.
Chẳng lẽ là cô gái kia?
Cơn buồn ngủ còn sót lại tan biến trong tích tắc.
Tiếng ồn ngoài cửa khá lớn, thỉnh thoảng còn đập vào cửa nhà tôi, nghe mà rợn người.
Tôi dời ghế, mở cửa phòng ngủ.
Âm thanh ngoài kia cứ như sắp xông thẳng vào phòng tôi vậy.
Tôi không chịu nổi nữa, rón rén bước đến cửa chính.
Đúng lúc đó, tiếng động cũng đột ngột im bặt.
Tôi nhìn qua mắt mèo ra ngoài.
Đèn cảm ứng hành lang vẫn sáng.
Cửa phòng 305 vẫn đóng chặt.
Không có gã say rượu nào, cũng chẳng có người phụ nữ nào bị đánh.