Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2VioWRI3QK

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cô ta cầm theo sắt, không ngừng gõ vào giường tôi.
Âm va chạm giữa kim loại vang vọng phòng, như từng nhát từng nhát đập dây thần kinh đang căng thẳng tôi.
Mỗi tiếng vang đều khiến phòng tuyến tâm lý gần như sụp đổ tôi rung chuyển.
Tôi hối hận đến cực độ.
Tại tôi ham rẻ mà thuê khu trọ an ninh tệ như thế?
Tôi hối hận vì đã xin nghỉ .
Nếu tôi không nghỉ, sếp định tìm cách liên lạc khi thấy tôi vắng mặt không lý do.
“ ơi.”
Tôi giữ bình tĩnh: “… muốn ? Giữa chúng ta đâu thù oán …”
Cô ta như vừa nghe chuyện nực thế gian, cả run vì .
“ à, ta xem kẻ điên cảm giác ?”
Tôi lục lọi trí nhớ.
Tôi chắc chắn mình chưa từng đắc tội ai.
Tại cô ta vậy tôi?
Chẳng lẽ đối thủ cạnh tranh?
Không hài lòng vì tôi luôn đứng doanh số mỗi quý?
“Rốt cuộc tôi đã đắc tội … ít cũng phải để tôi chết cho rõ ràng chứ.”
Cô ta cầm điện thoại tôi, giơ trước mặt tôi, mở mục bạn bè, giọng châm chọc.
“ tự nhìn đi, lần đi công tác ở Hải Nam, lần du lịch nước ngoài, lần còn giải doanh số, khoe khoang cái chứ?”
Tôi thời không tìm lời nào để phản bác.
“Chỉ vì thế thôi ?”
Cô ta bật đầy khinh bỉ.
“Loại như , thật sự rất đáng ghét…”
lòng tôi không ngừng rủa thầm: Đồ điên!
“ biết không, những như tôi, mỗi ngày chạy giao hàng không ngơi nghỉ, chậm chút khách hàng phàn nàn, cửa hàng mắng, nền tảng phạt!”
“Tại sống sung sướng như vậy! Tại ?”
“Nhưng… điều đó cũng không lý do để bắt cóc tôi.”
Cô ta nhét khăn vào miệng tôi.
Ngay sau đó, sắt đập mạnh vào đùi tôi.
Cơn đau buốt truyền , tôi muốn hét nhưng chỉ phát tiếng “ư ư”.
Tôi vô tình liếc đồng hồ treo tường.
Bốn giờ sáng.
chủ nhà không liên lạc tôi đến tìm.
lẽ tôi vẫn còn cơ hội!
Cô ta dường như đọc suy nghĩ tôi.
Cô ta cầm sắt vung vẩy trước tôi.
Tôi rên rỉ nói đó.
Cô ta cảnh cáo tôi đừng mơ cầu cứu.
Nếu không, cô ta giết tôi ngay lập tức.
Tôi đành gật thuận theo.
Cô ta gỡ khăn miệng tôi .
Tôi khẩn thiết nói cô ta:
“ thả tôi đi.
Tôi xem như chuyện chưa từng xảy .
Tôi đưa tiền cho ! Toàn bộ số tiền tôi !”
Cô ta lập tức bóp chặt cổ tôi.
Cảm giác nghẹt thở và nỗi sợ hãi bao trùm lấy tôi.
Tựa như tôi chết ngay khoảnh khắc kế tiếp.
Cô ta buông tay .
Tôi ho sặc sụa không ngớt.
Rồi cô ta ép tôi uống cốc nước.
lúc cơn mê dần kéo đến, tôi chợt nhận —
lẽ từ , nước bình đã vấn đề.
4
“Tiểu Dư, Tiểu Dư?”
Hình như giọng chủ nhà đang gọi tôi.
Âm ấy vọng đến mơ hồ như tôi đang nằm dưới cái giếng cạn mà gắng nghe thế giới bên ngoài.
Thậm chí còn mang theo cả tiếng vọng.
Tôi mơ màng tỉnh dậy, nhìn thấy gương mặt đầy lo lắng .
“Tiểu Dư, không chứ!”