Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1.
Lời của chị dâu buông , sắc mặt mẹ chồng lập tức sầm lại.
Tôi đứng bên cạnh, thoáng chốc không kịp phản ứng.
Không khí dần trở nên gượng gạo, vậy mà chị dâu thản nhấp nước, dáng điềm như không.
Cuối cùng, cha chồng kéo vạt áo mẹ chồng.
Bà mím môi rồi cất giọng:
“Miểu Miểu là người Hồ Nam, nói muốn làm vài món đặc sản quê mình cho cả nhà nếm thử.”
Tôi nhướng mày, trong lòng ấn tượng về mẹ chồng lại giảm thêm vài phần.
Bởi khi chân vào nhà tới giờ, tôi từng nói một câu như vậy.
là cái Tết đầu tiên tôi về nhà chồng sau khi cưới Chu Hải.
Mẹ tôi thường dặn: “Đối nhân xử thế, phải biết mình vào chỗ của người khác.”
Thiên hạ đều bảo mẹ chồng – nàng dâu vốn chẳng dễ dàng,
nể tình Chu Hải, tôi muốn thể hiện chút thành ý.
Nghĩ vậy, tôi lên tiếng hỏi:
“Có cần con phụ giúp gì không ạ?”
Không ngờ mẹ chồng lại dứt khoát giao hết việc bếp núc cho tôi.
Khi thì lấy cớ đau lưng, khi thì nói phải đi đón con gái bên nhà ngoại về ăn Tết.
Chu Hải từng hứa sẽ luôn che chở cho tôi,
bà lại kéo anh ngồi trò suốt, chẳng cho anh bén mảng đến bếp.
Lâu dần, anh cũng quên mất, chỉ còn lại mình tôi bận rộn.
Tôi lặt rau, thái củ, chiên cá, hầm thịt, hấp bánh cá chép…
Trong tay chân bận rộn, lòng tôi thầm quyết: “Lần sau chắc chắn không về !”
vậy mà sau một ngày bươn chải, đến bữa cơm tất niên họ chẳng buồn để dành cho tôi một chỗ ngồi.
Ngay khi tôi đang cân nhắc có nên bỏ đi, chị dâu lại cất giọng the thé:
“Ơ kìa, em dâu không có chỗ ngồi sao? Đứng thế kia, trông chẳng khác mẹ cố tình bắ/t nạ/t em vậy.”
Lời nói như kim châm, khiến cả bàn ăn sững lại.
Mọi người đưa nhau, khó xử vô cùng.
Sắc mặt mẹ chồng thay đổi liên tục.
Đúng , Chu Hải mới sực tỉnh, vội vàng đứng lên kéo một chiếc ghế nhựa xanh cạnh mình:
“ à, lại ngồi bên anh.”
Tôi chiếc ghế nhựa rẻ tiền kia, trong lòng khó chịu đến cực điểm.
Người khác đều ngồi ghế tử tế, chỉ riêng tôi bị xếp ngồi ghế tạm bợ.
Chu Hải tiến lại, vòng tay ôm vai tôi, nói nhỏ:
“Xin lỗi , ủy khuất em rồi, ngồi ghế của anh đi.”
người đàn ông tôi yêu thương, tôi đành nuốt chua xót,
tự nhủ một nhỏ thế không đáng phá hỏng bầu không khí đoàn viên ngày Tết.
Trên bàn, cả nhà Chu Hải rộn ràng ăn uống, chỉ có chị dâu giữ gương mặt thản , như thể mọi chẳng hề liên quan.
Ngay , mẹ chồng hắng giọng, móc túi ra một phong , mặt tôi:
“Miểu Miểu, năm nay con lần đầu về nhà, là chút lòng thành của ba mẹ, mong con chê ít.
nhà ta có quy củ, nay về sau con dâu không còn nhận lì xì .
Đợi khi con và Tiểu Hải có cháu, chúng ta sẽ lì xì cho cháu.”
Bà còn nói thêm một câu:
“Giống như chị dâu con vậy, năm nay cũng không nhận lì xì.”
Phong đỏ mặt, lẽ ra phải là vui, lời nói lại khiến lòng tôi nghẹn lại.
Tôi còn đang lưỡng lự có nên nhận hay không, thì bỗng nghe tiếng “phì” bật ra.
Chị dâu cười, rồi buông một câu:
“Mẹ, mẹ đang dỗ trẻ con đấy à?”
2.
Anh cả chạm vào khuỷu tay chị dâu.
Chị dâu liếc anh một cái, rồi lạnh nhạt nói tiếp:
“Mẹ không muốn cho thì thôi, lôi tôi ra làm cớ.”
Tôi run, bàn tay đang định đưa ra nhận phong cũng cứng lại, không tài nhấc lên nổi.
Cuối cùng mẹ chồng chịu hết nổi, “bộp” một tiếng thẳng phong bàn:
“ ghen tị sao? Con dâu út nhà tôi là đứa biết điều, hiếu thuận. Tôi muốn cho nó, thì cho. Còn , về nhà chỉ biết ăn với nằm, chẳng giúp việc gì. Không cho thì có gì sai?”
Trong giọng nói của bà đã xen lẫn sự bực bội, dường như oán khí với chị dâu đã tích tụ lâu.
Chị dâu chỉ nhún vai, hờ hững không nói thêm lời .
Tôi vội cười gượng:
“Mẹ, con không cần phong đâu. Con là của Chu Hải, giúp mẹ là nên làm.”
Khóe tôi thoáng thấy chị dâu thở dài, còn mẹ chồng thì rạng rỡ nắm tay tôi, không ngừng khen ngợi tôi là dâu hiền.
Phong mỏng manh kia, bà lại tiện tay nhét trở về túi.
Đúng , em chồng – út vốn ngồi im nãy – bất ngờ kêu to:
“Trong món sao lại có gừng vậy!”
nói, ta nhổ thức ăn trong miệng ra ngay trên bàn.
“Không phải em đã nói là bỏ gừng rồi sao? Em ghét nhất là gừng đó.”
ta quay sang mẹ chồng trách móc:
“Mẹ, mẹ không nói với chị Hai à?”
Mẹ chồng buột miệng:
“Mẹ có dặn chứ, ai ngờ bỏ vào.”
Ánh em chồng lập tức xoáy thẳng về phía tôi.
Tôi giật mình, hoảng hốt xua tay:
“Con không biết, mẹ từng nói với con…”
Giọng tôi càng càng nhỏ, bởi Chu Hải đang bóp nhẹ tay tôi dưới gầm bàn, ra hiệu cãi thêm.
Sắc mặt mẹ chồng thoắt cái thay đổi hẳn:
“ nói? Mẹ đã dặn lâu là em con không ăn gừng, sao con lại quên ?”
Lồng ngực tôi nghẹn cứng, chỉ hy vọng Chu Hải mở miệng nói một câu công bằng.
Thế , anh chỉ lắc đầu với tôi.
“Bốp!” – em chồng ném thẳng đôi đũa bàn:
“Không ăn ! Thế thì ăn cái gì chứ, Tết nhất mà cũng không có nổi một bữa cơm ra hồn.”
Mẹ chồng vội vàng nghiêng người dỗ dành, còn xoa đầu con gái:
“ giận, giận, Tết mà nóng nảy thì xui xẻo lắm. Để chị Hai làm thêm vài món không có gừng cho con nhé, ngoan .”
Rồi bà quay sang, thản sai tôi:
“Miểu Miểu, con vào bếp làm thêm mấy món đi, lần nhớ cho gừng.”
Bà nói nhẹ tênh, tự như đó là lẽ dĩ .
Còn tôi thì chết lặng, chẳng thốt nên lời.
Em chồng chỉ kém tôi hai tuổi, đã cưới chồng tôi hai năm.
về nhà mẹ đẻ ăn Tết đến giờ, gần như hề phải đụng tay vào việc gì.
Cha mẹ chồng nuông chiều đến mức, chỉ còn thiếu điều bón cơm tận miệng.
thế mà giờ lại bắt tôi – một nàng dâu mới cưới – tất bật hầu hạ trong bếp.
Ở nhà mẹ ruột tôi còn từng phải sống uốn éo theo kiểu !
Thấy tôi ngồi im, mẹ chồng chau mày thúc giục:
“Còn ngồi đó làm gì? Miểu Miểu, mau đi đi chứ!”
Chu Hải ghé sát tai tôi, giọng nhỏ nhẹ:
“Hay em nấu thêm hai món đi, em gái anh thực sự không ăn gừng.”
đâu phải gừng hay không gừng!
Tôi cau mày chằm chằm Chu Hải, hoàn toàn không hiểu anh đang nghĩ gì.
Chẳng lẽ đúng như lời chị dâu nói, tất cả đều là cố tình bắ/t nạ/t tôi?
Chu Hải nắm lấy tay tôi, mặt khó xử:
“ à, coi như em nấu cho anh đi, không?”
Trong đầu tôi bỗng vang lên lời mẹ dặn:
“Con cứ mình vào vị trí người khác, chịu thiệt một chút, sớm muộn gì họ cũng sẽ hiểu lòng tốt của con.”
Cục diện mỗi một khó cứu vãn.
Em chồng gần như sắp òa khóc, còn Chu Hải thì tôi với ánh khẩn cầu.
Nén lại nỗi tủi thân trong lòng, tôi đành lặng lẽ quay vào bếp, xào thêm hai món .
3.
Món ăn bưng lên, em chồng cầm đũa khẩy qua loa hai cái rồi hất hàm, giọng đầy châm chọc:
“Ngày Tết mà bày mấy món thế à? Chị Hai, chị cố tình muốn bắ/t nạ/t em phải không?”
“Khó khăn lắm em mới về nhà ăn Tết, vậy mà ngay cả một món thịt tử tế cũng chẳng có.”
“Chẳng lẽ con gái gả đi rồi thì thật sự coi như gáo nước hắt ra đường sao?”
Càng nói, ta càng tỏ ra kích động, cuối cùng ném đũa bàn rồi òa khóc nức nở.
Mẹ chồng vội vàng ôm lấy vai, dỗ ngọt ngào:
“Sao có thể thế chứ, con mãi mãi là công chúa nhỏ của nhà . Ba, mẹ, anh cả, anh Hai sẽ không giờ để con phải chịu ấm ức.”
Nói rồi, bà quay phắt sang tôi, giọng không chút khách khí:
“Miểu Miểu, con đi làm ngay món sườn xào chua ngọt đi, em con thích ăn món đó.”
Đến , tôi rốt cuộc không nhịn nổi .
Tôi chỉ thẳng vào đĩa sườn kho còn nóng hổi trên bàn:
“, có rồi, không hề bỏ gừng.”
Mẹ chồng khựng lại vài giây, rõ ràng không ngờ tôi lại dám cãi.
Ánh bà xoáy vào tôi, giọng sắc lạnh:
“Con nghe không hiểu à? Sườn kho và sườn xào chua ngọt giống nhau sao?”
“Mẹ bảo làm sườn chua ngọt thì làm đi, sao còn cãi lộn nhiều thế?”
Chỉ vài câu, bà liền như biến thành một người khác.
Cái dịu dàng, hết lời khen ngợi tôi ban nãy biến mất không còn dấu vết.
Tôi gần như không tin nổi vào tai mình.
nhỏ đến lớn, từng ai dùng giọng điệu như thế để nói với tôi!
Phẫn nộ dâng trào, tôi quay sang Chu Hải.
Anh chỉ nắm tay tôi, an ủi mấy cái, rồi vội vàng nói:
“Mẹ, Miểu Miểu cũng đã nấu món không có gừng rồi, hơn trên bàn cũng có sườn. Tết nhất cả nhà mình cứ ăn vui thôi.”
Tôi còn tưởng thế là kết thúc.
ngờ như chạm đúng dây thần kinh nhạy cảm của mẹ chồng, bà gào ầm lên:
“Đồ vô dụng! Anh định học thằng anh cả, cưới rồi quên mẹ, quên em gái à?”
“Hùa với người ngoài để bắ/t nạ/t em gái, có thằng anh làm thế không?”
Chu Hải cuống quýt xua tay:
“Không có, con không có!”
Giọng anh thấp hẳn , đầy nhún nhường và thỏa hiệp.
Tim tôi chùng , quả anh lại quay sang tôi với ánh cầu khẩn.
“ à… hay là em…”
“Chu Hải, anh có biết mình thốt ra cái gì không?” – tôi lạnh lùng cắt ngang.
“ khi về , ở nhà chúng ta đã hứa hẹn thế ?”
chồng đồng lòng, luôn che chở lẫn nhau.
Đó vốn là lời thề son sắt anh từng nói với tôi.
Ngày , nghe anh nói, lòng tôi đã cảm động đến rơi nước .
Ai cũng bảo quan hệ mẹ chồng – nàng dâu có hòa thuận hay không, phần lớn đều dựa vào thái độ của người chồng.
Tôi ngây thơ nghĩ, có Chu Hải đứng ra làm cầu nối, cộng thêm sự chân thành của mình, chắc chắn sẽ vun đắp một mái ấm êm đềm.
khi về , tôi còn tràn đầy tin tưởng vào cảnh gia đình thuận hòa.
sự thật lại phũ phàng đến thế.
dáng rụt rè, chỉ biết cúi đầu gật gù của Chu Hải, tôi bỗng bừng tỉnh — hóa ra lời hứa chẳng qua chỉ là một câu nói gió bay!
Sắc mặt tôi ngày càng nặng nề, Chu Hải dường như cũng nhận ra tôi đã thực sự nổi giận.
Vậy mà mẹ chồng lại thẳng tay châm thêm dầu vào lửa:
“Tống Miểu, con dám nói với chồng theo kiểu đó à?”
“Không phải chỉ nhờ con nấu thêm vài món cho em nó thôi sao, có gì mà làm ra khó chịu như thế?”
“Còn dám sầm mặt với chồng! Tiểu Hải bảo cha mẹ con là người có học, mà xem ra cách dạy dỗ cũng chẳng ra gì cả.”
“Chẳng lẽ khi gả đi, cha mẹ con không dạy rằng đã về nhà chồng thì phải biết phận, biết điều, biết nghe lời sao?”
“Đủ rồi, mẹ, nói !” – Chu Hải vội vàng cất lời ngăn cản.
Tôi thì đứng bật dậy, lồng ngực như có ngọn lửa thiêu đốt.
“Bà dựa vào cái gì mà dám mở miệng sỉ nhục cha mẹ tôi như thế?!”