Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cuối tuần tôi đi siêu thị mua đồ, gọi cho Tần Thư kể lể này.
Tần Thư cười tôi nhát gan:
“Anh ta ngoại tình hôn nhân rồi, cậu phải nhân cơ hội moi tiền trước khi ly dị chứ.”
Tôi thở :
“Thôi đi, cậu còn không biết lý do tụi tớ hôn à.”
Tần Thư cười nhạo điện thoại:
“Chậc, là yêu quá nên đ.â.m ngu.”
Tôi hét :
“Không có!”
lúc đó, sau lưng vang một giọng quen thuộc:
“San San?”
Giọng nói này khiến tôi lạnh sống lưng.
Tôi đầu lại, quả nhiên là Tề Lâm – khuôn đẹp trai nở một nụ cười nghịch ngợm.
Cái số thế này, đi cũng đụng trúng!
Tề Lâm nhướng mày:
“ là em rồi, nhiều không , anh còn sợ nhận nhầm.”
Tôi kéo anh ta sang một bên, hạ giọng:
“Anh không đi cùng Biên Tề chứ?”
“Không,” anh ta cười bất đắc dĩ, “nói mới nhớ, em với Biên Tề cũng bao nhiêu không rồi mà? Sao tự nhiên em nhắn bảo anh đừng kể hồi đó cho Biên Kỳ biết?”
“Ủa?”
Tôi cảnh giác:
“Anh không biết sao?”
“Biết ?”
“Em với Biên Tề hôn rồi mà.”
Tề Lâm trợn tròn mắt:
“Cái ?! Biên Tề chưa bao giờ nói với anh! Thậm chí anh còn tưởng người cắt đứt liên lạc luôn rồi!”
Lạ thật.
người thân thiết đến vậy mà anh lại không nói hôn với mình.
Cả này anh cũng giấu.
Vậy thì… rốt cuộc tại sao lại hôn với tôi?
Lòng tôi chùng xuống.
Tề Lâm thấy tôi thất thần, liền kéo tôi ra ngoài quán cà phê gần đó:
“Anh mời em ly cà phê.”
Tôi chọn nhầm một ly Espresso đậm đặc, đắng đến mức như uống chính cuộc đời mình.
Mới uống một ngụm, mắt tôi rơi xuống.
Tôi òa khóc giữa quán.
Tề Lâm hoảng hốt gọi phục vụ xin khăn giấy:
“Đừng khóc mà, anh sợ nhất con gái khóc rồi đó!”
Tôi nghẹn ngào:
“Sao hồi đó em lại tỏ tình chứ! Mà còn tỏ tình nhầm người nữa! Em là thất bại quá!”
Tề Lâm thở :
“Anh cũng thấy oan nha, em tỏ tình nhầm người, anh còn tưởng mình được yêu thầm cơ!”
Tôi xì mũi:
“Anh thiếu người tỏ tình .”
Anh ta cười khổ, lau mắt cho tôi thì ánh mắt bỗng sững lại, nét lập tức trở nên khó coi.
Tôi mải khóc nên không nhận ra.
Cho đến khi thấy giọng nói trầm khàn phía sau lưng:
“Em đòi ly hôn là đến với anh ta sao?”
Tôi trừng to mắt đầu lại – là Biên Tề.
Lần đầu tiên tôi thấy anh như thế.
Ánh mắt đỏ hoe, hàm răng nghiến chặt, lườm Tề Lâm như muốn g.i.ế.c người.
Tề Lâm luống cuống lắc đầu:
“Không! Không liên quan tới tôi! Tụi tôi mấy không rồi!”
Tôi nghẹn ngào:
“Anh đừng vu oan người khác. Chính anh mới là người mập mờ với gái khác.”
Biên Tề thở :
“Chúng ta nói riêng đi.”
Anh kéo tôi ra ngoài.
Tề Lâm ở phía sau giơ tay:
“Hay là anh không đi theo ha…”
Biên Tề ngoái đầu lại nhìn anh một cái sắc lẻm.
Tề Lâm xoa gáy, than nhẹ:
Follow FB. HOA VÔ ƯU đọc thêm nhiều truyện hay nhé !!!
“Chậc, tôi có làm nên tội , là bị vạ lây mà.”
15
Biên Tề kéo tôi hành lang thoát hiểm phía sau quán cà phê.
Chỗ đó lạnh lẽo, ánh sáng lờ mờ.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, bị anh ép tường, cúi đầu hôn môi tôi đầy mãnh liệt.
Nụ hôn đau đớn dồn dập, như muốn xé nát tất cả phòng bị lòng tôi.
Tôi trốn không được, tránh không xong, bị anh chiếm giữ từng chút, đến cả hơi thở cũng nghẹn lại, chỉ có thể rưng rưng mắt.
Anh buông ra, cúi đầu nhìn tôi, giọng khàn đặc, mắt đỏ hoe:
“Vì sao em không tránh đi?”
Tôi nghẹn giọng, lí nhí:
“Hả?”
“Em thích anh ta như thế, sao lại đến tìm tôi hôn?”
Tôi ngơ ngác.
“Em thích ai cơ? Người em luôn thích là anh mà!”
Nói xong mới giật mình nhận ra — tôi lỡ lời!
Toàn bộ nội tâm, lỡ nói toạc ra rồi.
[ – .]
Tôi vội đầu đi, không dám nhìn anh.
Biên Tề cũng sững người một lúc:
“Vậy sao em lại tỏ tình với cậu ta?”
Tôi phắt sang nhìn anh.
ánh mắt đều tràn đầy ngờ vực.
Một giây sau, tôi sực tỉnh …
Chúng tôi… có một hiểu lầm rất lớn.
16
Hồi đó, lúc anh sắp tốt nghiệp, tôi gom hết can đảm đến tỏ tình.
Nhưng khi đến lớp , đèn tắt, hành lang cũng tối om.
Tôi chuẩn bị đi, lại thấy có một bóng lưng quen thuộc lớp.
Tôi nghĩ là Biên Tề.
Lấy hết dũng khí xông hô to:
“Biên trưởng, em thích anh!”
Tôi cúi gằm , không dám ngẩng đầu.
Chỉ một giọng quen thuộc nhưng không phải giọng anh:
“Em là… San San?”
Tôi c.h.ế.t lặng.
Lúc người đó bước đến gần, tôi mới thấy rõ
Là Tề Lâm, thân cùng lớp với Biên Tề.
Cảm xúc như bị giội một gáo lạnh.
Tôi bật khóc:
“Tề trưởng, cầu xin anh đừng nói cho Biên trưởng biết! Giúp em giữ bí mật này!”
Tề Lâm vốn còn cười, thấy tôi khóc bù lu bù loa thì luống cuống tay chân, vội vàng thề thốt, còn mua kem cho tôi dỗ dành.
Cuối cùng người thêm nhau WeChat, rồi anh ta hứa:
“Yên tâm đi, anh sẽ giữ bí mật này đến hết đời!”
Mà là… anh giữ thật.
Còn Biên Tề, thì chỉ được nửa câu đầu rồi tức giận bỏ đi.
Cho tới giờ, anh vẫn tưởng tôi tỏ tình với Tề Lâm.
Khi tôi kể lại toàn bộ, Biên Tề ngẩn người hồi lâu.
Tôi hỏi:
“Anh nói đi, em tỏ tình với Tề Lâm là khi nào?”
Biên Tề đưa tay che , thở :
“Có lẽ là hôm đó… anh được câu ‘Em thích anh’, rồi tức quá bỏ đi, không nốt phần sau.”
Anh nói, lúc đó lại lớp vì quên đồ, thấy Tề Lâm bước , rồi giọng tôi vang .
Là giọng quen thuộc không lẫn đi được.
Và đinh ninh rằng… tôi tỏ tình với thân anh.
Anh không hiểu tại sao tôi lại chọn Tề Lâm.
Tôi hội sinh, tiếp cận anh, chẳng lẽ là dễ Tề Lâm hơn?
Vì ghen, anh cắt đứt hết liên hệ giữa tôi và Tề Lâm.
Thậm chí âm thầm tìm hiểu cuộc sống tôi những sau đó.
Thật nực cười.
Nếu anh không cắt đứt, biết tôi tỏ tình lại với anh lần nữa rồi?
“Lúc em chặn anh ở bệnh viện, hỏi ‘Anh có muốn hôn với em không’, anh cứ tưởng mình nằm mơ.”
Anh cười nhẹ.
“Không ngờ vận mệnh lại ưu ái đến thế.”
Tôi hỏi anh về Lâm Niễu.
Biên Tề sửng sốt mất một lúc rồi “à” :
“ là thực tập sinh ở viện, không thân thiết lắm.”
Tôi vẫn không tin.
Anh nói:
“Em nói buổi tối ở phòng nghỉ à? Hôm em ngất xỉu?
trực đêm, kêu buồn ngủ nên anh dẫn phòng nghỉ, thế thôi.”
Tôi cho anh xem bài đăng Lâm Niễu.
Anh cau mày mở WeChat — không có.
Thì ra ta chỉ cho mình tôi xem được.
Quá đáng thật.
Anh nói:
“Nếu em không thích, anh sẽ xóa.”
Anh xóa với ta ngay trước tôi.
Anh còn lấy ra bức ảnh hôm Lâm Niễu đăng
Rõ ràng là ảnh chụp nhóm cả chục người, mà Lâm Niễu chỉnh lại thành ảnh người.
Kỹ năng thật đỉnh.
Tôi hỏi anh một cuối cùng.
Chiếc dây buộc tóc màu hồng mà anh luôn đeo mấy đại … là ai?
Giọng anh trầm xuống, hơi đỏ :
“Em không nhớ à?”
Tôi ngơ ngác.
Anh lấy ra từ ví một chiếc dây buộc tóc cũ kỹ, là loại lụa Pháp.
“Lúc anh lớp 12, túi bút bị hỏng. em trên đường, em đưa đại một cái dây túi ra cho anh buộc lại. Chính là cái này.”
Tôi sững sờ.
Trời ơi! Là cái hộp dây buộc tóc chị họ tôi mang từ Pháp về, có bốn cái lận, mất một cái từ lâu lắm rồi!
Anh nói:
“Anh đeo nó là nhắc mình… anh có người mình thích.
Và người khác biết, anh có người lòng.”
Giờ anh tháo ra, là vì
“Anh có được rồi.”
“Những qua, anh vẫn luôn chờ em.”
Tôi khóc như mưa, ôm lấy anh không buông.
Anh hôn mắt tôi, cúi người đè tôi xuống sofa.
Anh đặt tay tôi bụng mình, thấp giọng trầm khàn:
“Không phải em thích cơ bụng anh à? Sau này muốn sờ bao nhiêu cũng được.”
Tôi khóc càng lớn.
Anh cười khẽ, giọng khàn, gần như nguy hiểm:
“Từ giờ, em khóc… chỉ được khóc vì anh.
mắt em, chỉ được anh lau.
Không được Tề Lâm nữa.”
Tôi vội thanh minh, bảo chỉ là hiểu nhầm thôi.
Nhưng tiếng thanh minh chẳng kéo được lâu, sau đó chỉ còn là những tiếng khóc rưng rức vòng tay anh.
[Hoàn]