Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fs8kJxM4O
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
32
Tôi nguyên một chỗ lâu
Nhìn chắc bản thân nhận nhầm
Cho đến khi cũng phát hiện nghiêng đầu sang
Một lúc lâu bốn mắt vẫn lên tiếng
Điều đó khiến càng thấy hoài nghi: đã nhận nhầm thật
Mãi đến khi bước về phía giọng mang chút run rẩy:
“Em đến ”
Giọng quen thuộc khiến cuối cùng cũng xác nhận — đúng là Sang Kỳ
Có thể là nhầm…
dường như thấy vành mắt ửng đỏ
Khuôn mặt ngày từng nổi tiếng là hảo — giờ đây gầy gò biến dạng
Tôi kìm hỏi:
“Sao gầy đến mức ”
Sang Kỳ mặt dẫn quán
Tôi đáp:
“Công ty chiến dịch quảng bá sếp xuất hiện — nên giảm cân
“Con gái các em hiểu rõ nhất mà càng gầy càng lên hình ”
Tôi thật sự thể đồng tình:
“ cũng nên gầy đến mức ”
Hơn nữa đây kiểu để tâm đến chuyện “lên hình ”
Cũng thể… lần việc quảng bá thật sự quan trọng
Món ăn đã gọi
Khi chúng bàn đồ ăn dọn
Cả bữa ăn hầu như chìm trong im lặng
Tôi thật sự nghĩ còn chuyện gì để với
Còn khi cúi đầu ăn liên tục cau mày
Ban đầu tưởng thức ăn hợp khẩu vị nhưng sang mới phát hiện…
Tay trái đè lên bụng cơ thể run lên rõ — như đang cố nhịn cơn đau cực kỳ dữ dội
Trong nhà hàng điều hòa mát lạnh nhưng mồ hôi lạnh trán đã rịn chảy dọc xuống gò má
Ngay cả mu bàn tay và trán cũng nổi rõ gân xanh
Rõ ràng đang cố chịu đựng một cơn đau mà bình thường thể chịu nổi
Tôi hoảng hốt:
“Anh thế Đột nhiên thấy khó chịu ”
Môi trắng bệch
vẫn buông tay khỏi bụng ngẩng lên mỉm :
“Không chắc là nhiễm lạnh một chút thôi”
Tôi sắc mặt chút nào:
“Hay là ngưng ăn đến bệnh viện khám đã”
Anh lập tức vội vã :
“Vẫn tới nửa tiếng mà”
Tôi cau mày:
“Anh thật sự chứ”
Sang Kỳ gật đầu nét mặt dịu :
“Thật mà Giờ thấy đỡ nhiều ”
Trên bàn rượu
Anh với tay định rót
Tôi nhanh tay cản :
“Anh đừng uống nữa Tim vốn ”
Sang Kỳ thu tay về
Anh nghiêng đầu hồi lâu gì
Tôi biết do nóng trong quán nước từ đồ ăn bốc lên…
Mà trong đôi mắt Sang Kỳ dường như thấy… sương mờ
33
Tôi bỗng cảm thấy lúng túng
Nghiêng mặt cúi đầu tiếp tục ăn
Thậm chí thoáng nghĩ… khi nãy định thật sự uống rượu — chỉ là đang chờ câu đó của
Giọng Sang Kỳ khẽ vang bên tai:
“Năm năm hiểu lầm em… thật sự xin
“Những gì em chịu đựng suốt năm năm đó… … thật sự … xin ”
Tôi đã Chu Tư Niên qua: Sang Kỳ từng hiểu lầm rằng chê bẩn nên mới gả cho
Năm năm đó những ngày tháng gian khổ và giằng xé… thể quên
đến hận… giờ đây lẽ cũng chẳng còn nữa — chỉ là đã buông bỏ
Tôi đáp nhẹ:
“Chuyện cũ cả ”
Sang Kỳ nâng ly uống một ngụm nước
Tôi thấy cánh tay vẫn còn đang run nhẹ
Cuối cùng vẫn nhịn lên tiếng:
“Chuyện năm đó… của
“Sang Kỳ những ngày đen tối đó đã qua Sau sống cho thật nhé”
Anh cúi đầu tiếp tục uống nước
Rất lâu vẫn ngẩng lên
Ăn xong lấy một chiếc thẻ ngân hàng đưa cho
Tôi nhận gì cũng chịu nhận
Anh mấy lần định gì đó thôi
Cuối cùng vẫn cất thẻ túi
Khi xe buýt sắp tới từ phía lưng bất chợt gọi:
“Tiểu Ninh”
Tôi đầu
Anh khẽ hỏi :
“Muốn… ôm một cái ”
Tôi theo phản xạ từ chối:
“Không cần ”
Xe buýt dừng bên cạnh
Sang Kỳ bước lên phía mím môi khẽ:
“Anh đùa thôi em đừng để bụng”
Lúc bước lên xe thấy giọng vang lên lưng:
“Em gầy nhiều nhớ ăn uống đầy đủ”
Chính đã gầy đến mức như … mà còn câu đó
Tôi chỉ “ừ” một tiếng
Ngồi xe qua lớp cửa kính thấy vẫn yên đó lặng lẽ theo
Tôi thật sự hề nghĩ… đó là lần cuối cùng thấy
Chiều hôm đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe định kỳ
Bác sĩ với căn bệnh dày nhiều năm qua đã khỏi hẳn
Chắc là… chẩn đoán sai Tôi khỏi kinh ngạc
Rời bệnh viện đột nhiên nhận cuộc gọi của Chu Tư Niên
Anh hỏi :
“Em … đến mặt Sang Kỳ lần cuối ”
Tôi rời phòng khám
Hành lang bệnh viện ồn ào tiếng
Tôi rõ hỏi :
“Sang Kỳ cái gì”
Tôi đến cuối hành lang
Nơi đó còn bóng qua còn âm thanh ồn ào
Chu Tư Niên lặp lần rõ:
“Thi thể của Sang Kỳ”
Tối hôm đó đến nhà tang lễ lần cuối
Và phát sốt nặng
Đến lúc mới dần hiểu …
Những lần cố chấp gần như cầu xin gặp chỉ một lần —
Thì … là để tạm biệt
Chu Tư Niên với : Sang Kỳ chết vì ung thư dày
Tôi hiểu:
“Anh tim mà… dày giờ từng vấn đề gì cả”
Chu Tư Niên cũng nghi hoặc:
“Nghe vẫn khám định kỳ một lần… bất ngờ phát hiện dày biến chứng nặng đã chuyển sang ung thư”
Đêm đó giường sốt đến nóng rực thân nhưng thấy như nhốt trong hầm băng lạnh ngắt
Trong cơn mê man mơ thấy một giấc mơ
Trong mơ là một căn phòng màu hồng một quyển sách cũ kỹ
Trên đó chữ tay — liên quan đến :
“Sang Ninh do tích tụ buồn đau nhiều năm dẫn đến bệnh dày ngày càng nặng Cuối cùng vì bệnh mà đau đớn cả đời rơi cái chết hoặc biến mất”
Tầm mắt thoáng chao đảo thấy Sang Kỳ đang bên bàn
Anh cầm bút lặp lặp cố để dấu bút mới ngay tên — “Sang Ninh”
Rồi đến một khoảnh khắc hai chữ “Sang Kỳ” bắt đầu hiện lên
Còn cái tên “Sang Ninh” dần dần tan như vết mực nhòe phai
Người bàn từ từ ngẩng đầu
Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy — giống hệt như lần cuối gặp
Gió chiều thổi tung rèm cửa khép quyển sách đó
Khóe môi rỉ máu vẫn mỉm với :
“Sang Ninh chúc mừng năm mới”
“Em gầy nhiều nhớ ăn nhiều một chút”
Tôi trong giấc mơ gào lên rơi lệ gào thét
thể phát bất kỳ âm thanh nào
Cơ thể như một lực vô hình đẩy bật xa đẩy khỏi căn phòng đẩy bóng tối sâu hun hút của cơn mê
Gió ngoài khung cửa lướt qua rèm cuốn tung những trang sách bàn trà
Tựa như len lỏi tận sâu trong não
Từng chút một… mang theo cuốn nhiều điều…
Tất cả đang kéo khỏi trí nhớ rút khỏi thân thể
Tôi vô thức giơ tay cố giữ lấy điều gì đó
thể kiểm soát nổi — rơi thẳng giấc ngủ mê man lối thoát
34
Một cơn sốt cao ập đến dữ dội
Tôi tỉnh đã là ba ngày
Ngoài cửa sổ trời nắng rực rỡ ánh sáng tràn phòng
Tôi về phía ánh nắng trong đầu bỗng trống rỗng lạ thường
Giống như mất thứ gì đó… nhưng chẳng thể gọi tên
Có lẽ một trận ốm nặng ai cũng sẽ cảm giác
Tôi trường tiếp tục việc học
Vẫn làm thêm giờ học để lo chi phí sinh hoạt
Năm thứ hai du học sư Chu Tư Niên giúp giới thiệu cho thực tập ở một công ty nước ngoài
Nhờ lương thực tập cũng cần làm nhiều công việc cùng lúc nữa cũng tích lũy những kinh nghiệm đầu tiên
Ba năm du học kết thúc nhận chính thức tiếp tục ở làm việc
Ba năm và Chu Tư Niên hẹn — về nước
Dù thật với cũng chẳng ai ở quê nhà cần thăm nom
Năm tám tuổi ba qua đời mẹ dắt theo em trai trốn nợ
Tôi trại trẻ mồ côi bạn bè lặng lẽ một học hành suốt nhiều năm
Cho đến tận bây giờ
quê hương… vẫn là nơi luôn nhớ thương
Sống lâu nơi đất khách lòng càng dễ sinh nỗi nhớ cố hương
Tôi trở trong nước tìm một công việc mới
Trả một căn hộ nhỏ cũng xem như đã định
Ngày dọn về nhà mới mấy lạ mặc vest chỉnh tề bất ngờ tìm đến
Nói rằng một họ hàng xa của khi qua đời để một khối tài sản khổng lồ — ai thừa kế
Đành lần phả hệ cuối cùng… để bộ tài sản cho
Tôi chút nghi ngờ đó là lừa đảo lập tức báo cảnh sát
khi cảnh sát và tòa án điều tra nhiều bên cuối cùng xác nhận là thật
35
Thế gian đúng là lắm chuyện khó tin
Buổi sáng còn tính toán từng đồng tiền trả góp mỗi tháng
Buổi chiều vô duyên vô cớ thừa kế cả khối tài sản hàng chục tỷ từ một xa lạ
Chiếc bánh từ trời rơi xuống cuối cùng vẫn khiến cảm thấy tội và băn khoăn
Tôi giữ một phần đủ để sống thoải mái hết đời
Phần còn thông qua cảnh sát và tòa án quyên góp bộ
Dành cho trẻ mồ côi trẻ em nghèo khó và những bệnh tật cần giúp đỡ
Cuối năm đó đến thăm một trại trẻ mồ côi và… nhận nuôi một bé trai năm tuổi
Cậu bé thân với lần đầu gặp đã níu lấy vạt áo buông
Tôi dắt con về nhà
Ngôi nhà nhỏ bé từ đó còn lạnh lẽo
Sáng năm đến Tết Thanh Minh dẫn bé con cùng Chu Tư Niên đến nghĩa trang thăm mộ bà của
Tôi thân nhân — ai để viếng thăm
Chỉ thể… dựa tạm bà của khác
Nghĩa trang ngày lễ đông
Gần như mọi ngôi mộ đều đồ cúng hoa quả
Chỉ mộ bên cạnh bà Chu lạnh lẽo — trống trơn
Có lẽ bé con thấy ai đó đáng thương bèn hái một bông hoa dại bên vệ đường đặt lên ngôi mộ
Lúc chúng dậy định rời gió nổi lên trong nghĩa trang
Bé con đột nhiên kéo tay áo :
“Mẹ ơi bông hoa đó… đang đuổi theo mẹ”
Tôi cúi đầu
Thấy bông hoa bé con đặt lên mộ đã gió thổi tới chân
Bé con nhặt lặng lẽ đặt lên mộ
Trời bất ngờ trở lạnh
Tôi cởi áo khoác của quấn chặt cho con
Chính thì lặng lẽ rùng một cái
Rời khỏi nghĩa trang cơn gió ngược tạt thẳng mặt khiến mắt bỏng rát
Tôi kịp đề phòng… nước mắt bỗng rơi
(Hết)