Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/802CtHlLb1

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 9

“Từ Chiêu nghi có thể không thích hoa hồng, giờ đây hoa sen đang nở rộ, trong thơ có câu ‘Lá sen gì xanh mướt, miền Nam có thể hái sen’. Xin mời Từ Chiêu nghi tranh thủ lúc trời nắng đẹp, đi hái chín mươi chín bông hoa sen, chín mươi chín trái sen, chín mươi chín lá sen, lột chín mươi chín hạt sen, để hoàng thượng dùng giải nhiệt. Khi hái, tốt nhất là không nên dùng ô, nắng ấm thì mới tốt, tránh không nhìn rõ.”

Tần Duệ không thể không gật đầu: “Thật là tao nhã, Từ Chiêu nghi đi đi.”

Một lúc sau, có người báo rằng Từ Thiếu Hoa đã ngất xỉu vì nắng.

Quả thật là không chịu nổi sự tra tấn.

Ta đã rất kiềm chế vì Tần Duệ, vốn định bắt nàng lột chín trăm chín mươi chín hạt sen, đến mức tay nàng cũng chuột rút.

Ta đã làm cho người mà Tần Duệ yêu thích nhất là Từ Thiếu Hoa ngất xỉu, hắn sẽ đến ngủ với ta.

Hắn có chút xót xa, nhưng chẳng đáng là bao.

Hắn nhìn ta với ánh mắt đầy ham muốn: “Thật là hoa hồng đầy gai, cho dù có bị nnàng đâm thì trẫm vẫn muốn ôm nàng vào lòng.”

Hmm! Thật là biến thái.

Nhưng ta nhịn lại cảm giác ghê tởm, giả vờ nói với hoàng thượng: “Thần thiếp giờ không phải đang ở trong vòng tay ngài sao?”

Môi của Tần Duệ lại gần…

Đúng là khó chịu quá!

Quả thực, có phần giống như ở địa ngục.

May mắn thay, ngày hôm sau, Từ Thiếu Hoa khóc lóc cầu xin Tần Duệ gọi nàng vào cung.

Quách Lệ Phi sau một tháng tự tĩnh tâm cũng đã biết, trong cung người được sủng ái nhất chính là Từ Thiếu Hoa.

Nhưng nàng vẫn không thích ta. “Thật không hiểu, sao Lệ Phi chỉ làm khó dễ với ta.”

Quản sự thái giám của ta, Tiểu Thuấn, giúp ta đi thăm dò.

Dù thời gian ngắn, nhưng người trong cung đều một lòng trung thành với ta.

Dù không trung thành cũng không dám ngang ngược.

Vì sợ, ta cũng không làm gì, nhưng họ đều sợ ta.

Có lẽ vì ta có thể nhìn thấu ai có ý đồ xấu, hay bởi vì những hình phạt không đổ máu của ta.

Ta không đánh cũng không mắng.

Đối với một thái giám có tâm đồ khác, ta chỉ cần vẽ một vòng tròn trên đất, bắt hắn đứng trong vòng đó không được cử động, đứng lâu thì đầu gối hắn sẽ hỏng.

Người trong cung đều biết, ta là một người t.à.n nhẫn.

Có đôi khi, trừng phạt người, cũng không cần làm cho họ m.á.u chảy đ.ầ.u r.ơ.i.

Tuy nhiên, khi ta muốn ban thưởng cho ai, nhất định sẽ ra tay hào phóng.

Lòng không từ bi, nhu cương đúng lúc; hào phóng khen thưởng thì như thế thuộc hạ sẽ vui vẻ mà liều mạng và trung thành.

Chỉ đơn giản vậy thôi.

Tiểu Thuấn nghe ngóng rất nhanh.

“Quách Lệ Phi nói, Từ Thiếu Hoa bắt chước kiểu của hoàng hậu, nhưng lại bắt chước không giống. Nàng ấy nói… ngay cả Hứa Kim Bình cũng không coi ra gì, huống chi một người giả mạo như Từ Thiếu Hoa. Ngược lại, công chúa, nàng cứ làm mặt lạnh… Nàng ấy còn nói công chúa… làm mặt như người c.h.ế.t, vậy mà lại muốn hoành hành trong hậu cung.”

Ta thở dài, thật phiền phức, nữ nhân đôi khi cũng có cần chút trí óc chứ.

Ta thường quên rằng mình là nữ nhân, ở kiếp trước ta rất kiêu ngạo, cho rằng phần lớn nữ nhân chỉ biết khóc lóc, chỉ có một ít là thông minh.

Kiếp này, ta không chỉ không coi trọng mẫu thân của mình mà còn không coi trọng cả tiểu muội.

Có lúc, ta cũng tự hỏi, sao phụ thân lại không kiên nhẫn chỉ dạy cho mẫu thân những đạo lý này nhỉ?

Ta đã hỏi phụ thân về vấn đề này.

Người trả lời, chỉ cần nam nhân thành công, có thể có nhiều nữ nhân.

Ta hiểu rồi, thay vì lãng phí thời gian để dạy nữ nhân hiểu đạo lý, chi bằng dành thời gian cho bản thân thành công, có thể tìm cách đổi vợ.

Tất nhiên, trên đời có câu “không quên vợ bên lúc cơ hàn”, là tiêu chuẩn đánh giá phẩm hạnh của bậc sĩ nhân.

“Chính vì vậy, ta càng không dạy dỗ mẫu thân của con, nàng ta càng ngu ngốc, khi cần thay thế nàng, lý do mới chính đáng.”

Câu trả lời của phụ thân rất lạnh lùng, nhưng ta cũng đã đoán trước được.

Thế gian chính là như vậy.

Đừng mong đợi sự ràng buộc về đạo đức có thể tạo ra hiệu quả lớn; nếu đối phương nắm giữ quyền lực, hắn có thể biến ngươi thành kẻ ngu ngốc, rồi một cú đá là có thể đá ngươi đi.

Trên thế giới này, những người có thể nắm giữ quyền lực phần lớn là nam nhân.

Vì vậy, nữ nhân không cần phải quá thông minh, bởi nếu họ quá thông minh, sẽ bất tiện cho nam nhân trong việc thay vợ; dù không thay vợ, nữ nhân quá thông minh cũng sẽ cản trở họ tùy ý sai khiến người khác.

Chính vì thế, ta thấy những người nữ nhân trong hậu cung cũng không thông minh lắm.

Ta tự cho mình là khác biệt.

Nhưng sau khi quan sát trong cung, điều đầu tiên khiến ta bất ngờ là Hứa Kim Bình, Nàng ấy thực sự rất khác biệt.

Người nữ nhân này, dường như có ánh mắt nhìn thấu mọi thứ.

Điều này khiến ta nhớ đến một kỹ nữ đã hợp tác với ta ở kiếp trước.

Kỹ nữ đó không vui không buồn, cười đẹp như hoa, nhưng trong lòng không có ai cả.

Ta cảm giác, trong lòng Hứa Kim Bình dường như cũng vậy, không có ai cả.

Người nữ nhân trong lòng trống rỗng, đầu óc sẽ rất tỉnh táo, có lẽ còn khó đối phó hơn nhiều nam nhân.

Hiện tại, ta nhận ra, Quách Lệ Phi cũng không ngu ngốc đến vậy; nàng ta luôn chú ý đến ta, xác định rằng ta khó đối phó hơn Từ Thiếu Hoa.

“Người nữ nhân này có chút nhãn quan.”

Sau khi phân tích, ta cho rằng Quách Lệ Phi ở bên cạnh Tần Duệ quá lâu; cho dù không thông minh đến mức giỏi giang nhưng nàng ta cũng hiểu rõ Tần Duệ là người như thế nào.

Hứa Kim Bình cũng vậy.

Cả hai người nữ nhân này đều biết, Tần Duệ là một vị hoàng đế thích sưu tầm những kiểu nữ nhân khác nhau.

Từ Thiếu Hoa bắt chước kiểu của hoàng hậu, tưởng rằng như vậy có thể trở thành hoàng hậu thứ hai, đó là một sai lầm.

Người vợ thứ hai của Tần Duệ nhất định phải khác với Hứa Kim Bình trước đây.

“Thật phiền phức, làm sao để nàng ta không chú ý đến ta?”

Phải khiến cho Quách Lệ Phi phải chú ý đến người khác.

Con gái của Tể tướng Bộ Binh, Ngự Phượng Kiều vào cung; con gái của Tể tướng Hồng Lương Tự, La Vân cũng vào cung; ba mỹ nhân được tiến cử từ khắp nơi cũng bước vào.

Ta không đoán sai, Ngự Phượng Kiều vào cung chính là Quý Phi.

Vợ của Tể tướng Bộ Binh tính ra là dì của hoàng đế.

Cháu trai cưới cháu gái.

Nghe nói khi Hoàng thái hậu còn sống, đã có ý định để con gái nhà họ Ngự làm hoàng hậu.

Chỉ tiếc, Ngự Phượng Kiều còn quá nhỏ.

Nhưng giờ Hứa Kim Bình đang bệnh, nhà họ Ngự chắc hẳn lại muốn nhắc đến chuyện này.

Ngự Phượng Kiều và Hứa Kim Bình cũng là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau.

Nàng ta có một khuôn mặt xinh đẹp và kiêu ngạo; dù cử chỉ có vẻ đoan trang, lễ nghi không tồi, nhưng nàng ta vẫn là một người kiêu ngạo.

Đây chắc chắn là một cô gái được nuông chiều quá mức.

Ta ngửi thấy mùi giống như bào muội Phương Ngọc Đình.

Mẫu thân ta chỉ cho rằng chỉ có Phương Ngọc Đình và Phương Ngọc Văn mới là người thân thật sự của ta, ta có thể gọi họ là bào đệ, bào muội.

Những người khác, như Phương Ngọc Thành, chỉ được phép gọi là Thành đệ.

Ta không biết sự phân biệt nhàm chán này có tác dụng gì.

Dù sao đó cũng là con cái của phụ thân, phủ nhận cũng không thể phủ nhận.

Bà ta chỉ một mực nhấn mạnh đến việc chính thất và thứ xuất, phụ thân thì khinh thường điều đó.

Ta cũng vậy.

Bà ta ghét ta không bênh vực, cũng ghét những đứa con thứ.

Tuy nhiên, với phụ thân, chính thất hay thứ xuất không quan trọng, có ích mới là chân lý.

Phương Ngọc Đình hàng ngày cứ nói mình mới chính là đại tiểu thư.

Dư Phượng Kiều cũng vậy.

La Vân là con gái thứ, không hề coi trọng Ngự Phượng Kiều.

La Vân cũng là một trong những người được phong là Chiêu Nghi.

Trong hậu cung của triều này, Chiêu Nghi có thể có sáu vị, phi có bốn vị, quý phi có hai vị.

Dưới Chiêu Nghi là Chiêu Dung có tám vị, tiếp đến là Thục Nghi, Tài Nhân, cấp bậc thấp nhất là Lương Viên, không giới hạn số lượng.

Những mỹ nhân được tiến cử từ khắp nơi, do xuất thân thấp kém, người cao nhất chỉ là một Thục Nghi, còn lại hai người là Tài Nhân.

Ngự Phượng Kiều nhất định nói La Vân cũng chỉ đáng giá một Chiêu Dung.

Nàng ta cũng xem thường ta, nói rằng ta chỉ có dung mạo của Tài Nhân.

Còn về Từ Tiểu Hoa, nàng ta sau lưng nói, không đáng để vào cung.

“Quá kiêu ngạo rồi.”

Tiểu Yến cũng không thể chịu nổi sự kiêu ngạo của Ngự Phượng Kiều.

Nhưng, nàng ta là em họ của hoàng đế.

Cũng giống như Phương Ngọc Đình, dù ta có quản lý gia quy thế nào, thỉnh thoảng cũng không làm gì được muội ấy.

Đem muội ấy nhốt vào miếu thờ, mẫu thân vẫn gửi cơm cho; đánh đòn, mẫu thân lại nằm trên người muội ấy mà khóc.

Thực sự không còn cách nào.

Tùy chỉnh
Danh sách chương