Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

1

Thưởng Tết được 200 tệ, tôi tự thưởng cho mình chiếc xe.

Vị hôn phu lại phát cáu: “Anh có xe rồi, em mua xe phải là phí vô ích sao?

“Bố anh lụng cả đời nỡ mua cái xe, em là con gái, mua xe gì?

“Để em, bố anh thắt lưng buộc bụng, vét sạch dành dụm. Em bỏ 200 mua xe cho mình, em không thấy c.ắ.n rứt lương tâm à?”

Anh ta muốn tôi trả xe, lấy đó trả nợ nhà thay cho anh ta.

Tôi có , nhưng không có nghĩa là ngu.

Tôi không đồng ý, anh ta liền dọa tôi: “Trả xe vẫn tổ chức đám như dự định. cứ khăng khăng mua, đừng nữa. Thiệp mời gửi hết rồi, đến lúc không nữa, mất mặt là em với bà ly hôn của em .”

, tôi sẽ cho anh ta biết anh ta vừa động nhầm rồi.

Việc đầu tiên sau khi nhận xe mới, tôi là báo tin mừng cho vị hôn phu – Lưu Hạo An.

Tôi đỗ xe dưới lầu nhà anh ta, dựa vào xe mới chụp ảnh gửi cho anh.

Bốn chữ “Mừng rước xe mới” chưa kịp gửi ,

Anh ta nhắn lại: “Đẹp , sau đổi xe anh mua cho em.”

Tôi thích nhất kiểu đàn ông như Lưu Hạo An – biết cho phụ nữ giá trị cảm xúc.

Tôi nhắn lại vui vẻ: “Mắt nhìn chuẩn , y như chị. Không hổ là chồng chị chọn. Không cần đợi anh đổi xe đâu, chị tự mua rồi. Mau đây, chị chở anh vòng vài lượt.”

Lưu Hạo An lập gọi điện đến.

“Em mua á? Mua lúc ? Tự dưng em mua xe gì?”

Giọng anh ta không giống vừa được vợ sắp báo tin mừng, như thể tôi vừa cho nổ tung mồ mả tổ tiên nhà anh ta – kích động đến mức giọng vỡ luôn.

Tôi hiểu gì: “Mua xe, đương nhiên là để chứ gì?”

Công việc của tôi thường xuyên phải ngoài gặp khách, trước giờ toàn phải bắt xe.

Trời ấm đỡ, giờ vào đông rồi, gặp phải mấy bác mất vệ sinh là cứ như chui vào ổ chăn của họ.

Mấy tôi bị mùi hôi nồng đến mức suýt nôn.

nhất là hôm trước tôi bảo mở cửa sổ, bị xế c.h.ử.i cho trận.

Nửa đêm, vừa c.h.ử.i tôi vừa phóng xe như điên.

Lúc xuống xe, tôi như kiệt sức hoàn toàn.

Không dám tưởng tượng, hôm đó xế có ý đồ xấu, hậu quả sẽ khủng khiếp đến mức .

Những chuyện này Lưu Hạo An đều biết.

Anh ta an ủi tôi: về muộn quá anh ta sẽ đích thân đến đón.

Thực tế anh ta cũng đón vài , nhưng anh ta cũng có việc, sao cũng trông cậy vào anh ta được?

tôi bảo tôi học xe.

, xe cũng giống như cuộc đời , tay phải nằm trong tay mình mới yên tâm.

Vài hôm trước, tôi vừa thi đậu bằng .

Đúng lúc công ty phát thưởng Tết 200 , tôi lại góp thêm 200 nữa, thế là tôi mua xe.

Ban đầu muốn góp cho tôi 400-500 , bảo mua mua hẳn xe xịn để sau cho oách.

Nhưng tôi nhớ Lưu Hạo An cũng thích mẫu này, nên nhất quyết chọn nó.

Cũng vì muốn tạo bất ngờ cho Lưu Hạo An.

Không ngờ, phản ứng của anh ta lại khiến tôi quá đỗi thất vọng.

Trong điện thoại, anh ta lên giọng dạy đời tôi: “Em xe á? Đừng có đùa, con gái cầm vô lăng khác sát thủ xa lộ.”

Tôi quá bật cười: “Nữ xế là sát thủ à? Nực cười thật!

“Biết nhau này năm, đầu tiên phát hiện não anh chắc quấn đầy khăn xô! anh cứ tiếp tục , tôi nghiêm túc phải xem xét lại mối quan hệ của chúng ta rồi .”

Tôi cúp máy, đến mức tim đập thình thịch.

Trước đây, Lưu Hạo An luôn dịu dàng, nghe lời tôi răm rắp.

không, tôi đâu chọn anh ta chồng tương lai.

Tôi nghĩ mình gặp được đàn ông tốt hiếm có.

Ai ngờ, chỉ vì chiếc xe anh ta bộc lộ bộ mặt thật, khiến tôi lập mất hết cảm tình.

Lẽ mua xe là chuyện vui, giờ nhờ anh ta phá rối, lại giống như tôi vừa phạm lỗi gì tày đình.

Tôi cũng hơi khó tin.

Dù gì tôi với anh ta cũng yêu nhau hai năm rồi, qua đủ kiểu thử thách, chưa phát hiện con thật của anh ta.

Hay chỉ là lời lỡ miệng trong cơn nóng giận?

Tôi ngồi trong xe, cố gắng bình tĩnh lại.

May Lưu Hạo An cũng nhanh chóng xuất hiện.

Anh ta mở cửa xe, ngồi ghế phụ, lại trở về dáng vẻ dịu dàng mọi khi: “Bảo bối à, đừng giận nữa, anh không có ý đó đâu, anh chỉ lo cho em thôi. Em vừa có bằng xe, lỡ có chuyện gì, anh đau lòng c.h.ế.t mất.”

“Với lại, Giao Giao của anh số sướng, có xế tận tình như anh rồi, cần gì phải xe gì.”

“Anh chỉ nghĩ cho tương lai hai đứa thôi, anh có xe rồi, em lại mua thêm xe phải là phí vô ích sao?”

qua lại, vẫn là tiếc ?

Tôi tưởng anh ta đến xin lỗi, hóa lại đến để dạy tôi tiêu thế cho đúng?

Lửa giận vừa nguội của tôi lại bốc lên: “Tôi tiêu của tôi, liên quan gì đến anh? Chúng ta chưa kết hôn, anh quản hơi xa rồi !”

Lưu Hạo An ngừng chút, sắc mặt xấu : “Giao Giao, em anh tổn thương . Chúng ta sắp rồi, là nhà rồi. Chúng ta phải cùng nhau vượt qua mọi thứ, nắm tay cả đời.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương