Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
05
Tôi không nhớ mình trở về nhà như . Khi hoàn hồn, trên tay tôi đã có một thẻ lưu trữ từ camera hành của chồng, hai thiết bị ghi âm mini có thời gian chờ lâu.
Tôi không bao giờ để mình chìm trong những nghi vô tận, bởi như vậy chỉ khiến tôi kiệt . Nếu đã nghi , thì phải xác minh.
Tôi lấy thẻ nhớ gốc từ camera hành trên xe của Kỷ Hoài Kha, thay vào đó bằng một chiếc thẻ khác, rồi đặt hai thiết bị ghi âm vào các chỗ anh hay mang theo: một vào lớp lót bên trong chiếc cặp táp, còn lại vào lớp lót trong bộ vest của anh.
Suy nghĩ một lát, tôi đặt một đơn hàng trên mạng: một camera mini không dây có thể kết nối từ xa qua điện thoại, giao hàng ngay ngày hôm sau.
Sau khi chuẩn bị xong, người tôi đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng trong lòng vẫn buốt, lan tỏa khiến toàn thân tôi run rẩy.
Kỷ Hoài Kha ra ngoài lúc khoảng bảy giờ tối, và trở về gần nửa đêm.
Tôi không bật đèn, chỉ ngồi lặng lẽ trên ghế sofa.
Khi anh bật đèn lên và nhìn thấy tôi, anh giật mình:
“A Nhiễm, sao em chưa ngủ? Anh xin khiến em lo lắng, không nên về muộn này. Chỉ là trong lòng anh rối bời quá nên…”
Anh xin , sau đó dang tay ôm tôi vào lòng, cằm nhẹ nhàng chạm lên đỉnh tôi.
Vẫn dịu dàng như suốt tám năm qua. Trên người anh thoang thoảng mùi nước hoa giống hệt loại tôi đang dùng.
Nhưng… tôi đâu có dùng nước hoa.
Bệnh tình anh vừa nặng hơn, lại ho ra máu cả đêm, tôi còn trạng mà xịt nước hoa?
06
Thực tế luôn gây sốc hơn mọi suy đoán tưởng tượng.
Sự thật này không chỉ lật đổ mọi hiểu biết của tôi về Kỷ Hoài Kha trong mười bốn năm qua, mà còn làm lung lay những gì tôi nghĩ về bố mẹ chồng.
Tôi giác suốt những năm qua mình đã sống trong một bộ phim như The Truman Show.
Hãy bắt từ camera hành của Kỷ Hoài Kha.
Camera hành này có thể lưu trữ tối đa nội dung trong mười bốn ngày, và trong một số trường hợp khẩn cấp thì lưu vĩnh viễn.
Tôi lắp thẻ nhớ vào bộ chuyển đổi, kết nối với máy tính, bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Tôi mong tất cả chỉ là tôi đa nghi, là do tôi tự suy diễn.
Nhưng khi nhìn thấy những hình ảnh đó, máu trong người tôi như đông cứng lại.
Mỗi ngày Kỷ Hoài Kha ra khỏi nhà, anh đều đến Thúy Đình Ngự Thự đón hai mẹ con.
Người phụ nữ đó tôi biết, là Tần Mộng Nhung – quản lý hành tại công ty bạn thân của Kỷ Hoài Kha. anh giới thiệu cô ấy vào vị trí đó.
Anh từng nói rằng Tần Mộng Nhung là bạn học cấp ba của anh, hiện tại cô ấy đã ly hôn và một mình nuôi con nên rất vất vả, vậy anh giúp đỡ.
Đứa bé gái trông khoảng bảy tám tuổi, là học sinh tiểu học. Kỷ Hoài Kha những ngày gần ngày cũng đưa đón nó học.
Camera hành chỉ có một ống kính nên khi xe chạy sẽ không thấy được người bên trong, nhưng âm thanh thì ghi lại được.
Cô bé gọi Kỷ Hoài Kha là “bố”.
Người phụ nữ gọi anh là “anh yêu”.
Cô ấy thậm chí còn dặn anh: “Nhớ xóa video của camera hành , nếu cô ấy phát hiện ra thì không hay đâu.”
Anh đáp lại: “Anh biết rồi, em yên , cô ấy sẽ không kiểm tra đâu. Những năm gần anh bệnh, cô ấy bận rộn xoay quanh anh. Ngay cả khi anh nhắn tin với em trước mặt cô ấy, cô ấy cũng không thèm nhìn khung chat.
“Mối bận của cô ấy hoàn toàn chỉ là của anh. Đơn thuốc của vị lão trung y mà cô ấy tìm được thực sự hiệu quả. Nếu không nhờ cô ấy, anh có lẽ không sống đến ngày hôm nay.”
Cô bé bật khúc khích: “Bố ơi, vậy cô ấy chẳng phải là đồ ngốc sao? Mẹ thường bảo cô ấy là đồ ngốc, là con bò con ngựa làm việc cho cả nhà mình.”
Vài giây im lặng, Kỷ Hoài Kha và đáp: “Ừ.”
Cô bé như được khích lệ: “Lần trước con với mẹ đến thăm bà, bà cũng nói cô ấy ngốc. Bà bảo nếu không cô ấy hữu ích, chắc chắn bố đã đón mẹ con mình về rồi.
“Bà còn nói, đợi khi mẹ sinh em trai, bố sẽ đón mẹ con mình về nhà.”
07
Lúc đó tôi thấy nhỉ?
Tôi nghĩ mình sẽ phẫn nộ, sẽ suy sụp, sẽ phát điên, hoặc thậm chí cầm dao mà giết bọn họ.
Nhưng cuối , tôi chỉ mỉm cay đắng trong nước mắt, rồi tự giáng cho mình hai tát.
Chồng tôi đã ngủ cạnh tôi suốt tám năm trời, vậy mà tôi không hề nhận ra anh ta luôn lừa dối tôi.
Là của tôi.
Tôi ngây thơ đến mức tin rằng trên đời này thực sự có tình yêu chung thủy, nhau vượt qua sóng gió.
của tôi càng lớn hơn.
Còn bố mẹ chồng mà tôi vẫn coi như cha mẹ ruột…
tôi đã tạo cơ hội cho họ lừa dối mình. tôi không bị, họ mới có thể thao túng tôi trong lòng bàn tay.
Vậy thì, người đáng bị tát là tôi.
Sau khi bước qua nỗi đau đớn tột tiên, trạng tôi cũng bình tĩnh lại nhiều.
nên khi nhìn thấy cảnh trong camera đặt trong thư , quay được Kỷ Hoài Kha mở ngăn bí mật trong két sắt, để lộ ra những thỏi vàng rực rỡ, đồ trang và một xấp tiền mặt, tôi không còn thấy quá khó chịu nữa.
Những tài sản này tôi chưa từng biết đến, cũng không biết tồn tại.
vậy, tôi không nghĩ rằng anh ta sẽ để lại cho tôi.
Chẳng lẽ trước kia anh ta giấu giếm tôi, rồi trước khi chết đột ngột mang ra để khiến tôi lóa mắt: “Em yêu, nhìn xem, anh đã chuẩn bị món quà bất này cho em trước khi qua đời!”
Ha ha… không nổi.
Anh ta dường như đang phân vân cách phân chia số tài sản này, liên tục viết và vẽ trên giấy, sau đó bực bội xé vụn và ném vào thùng rác.
Tôi nghĩ bất kỳ ai trong hoàn cảnh này cũng sẽ khó tránh khỏi bực bội.
Nắm trong tay ngần ấy tiền của, nhưng bản thân lại sắp chết, ai mà không thấy đau lòng?
Tôi lùng nhìn vào màn hình, để hận thù dần lấp đầy trái tim.
08
Đêm đó, Kỷ Hoài Kha ngủ lại trong thư .
Tôi tỏ ra rất chu đáo, không làm phiền anh.
Sáng hôm sau, anh như thường lệ ra khỏi nhà, chuẩn bị đến công ty, tay xách theo túi rác từ thư .
Ha, thật thận trọng làm sao.
Anh thấy bàn ăn trống không, không còn những bữa sáng cân bằng dinh dưỡng mà anh vẫn quen, liền cau mày nhẹ.
Nhưng anh không hỏi han hay trách móc gì, mà ngược lại, nhìn tôi đầy quan :
“A Nhiễm, hôm nay em không à? Anh đã nói rồi, em có thể ngủ vào buổi sáng, đừng dậy sớm chuẩn bị đồ ăn cho anh. Anh xuống dưới công ty ăn chút là được.”
Tôi thầm đảo mắt trong lòng, không trả lời mà chỉ bước vào bếp, mang bát thuốc Đông y ra cho anh.
“Cẩn thận kẻo nóng.
“Anh không thì đừng đến công ty nữa. Mình tìm một quản lý chuyên nghiệp đáng tin cậy để hành công ty cũng được mà.”
Kỷ Hoài Kha nhận bát thuốc, quen thuộc uống một hơi cạn, rồi lắc khi trả lại bát cho tôi:
“Sao mà được như nhau? Nhân lúc còn tạm ổn, anh xử lý mọi chuyện ở công ty cho xong, sau này chuyển giao lại cho em cũng đỡ khiến em phải lo lắng.”
Tôi khẽ hạ mí mắt, giấu nụ mỉa mai.
Anh cầm chiếc cặp ở lối vào, bắt thay giày. Đúng lúc anh sắp bước ra khỏi cửa, tôi gọi anh lại.
“Hoài Kha…”
Anh quay lại nhìn tôi, có chút bối rối: “Sao vậy?”
Tôi nuốt khan, khó khăn mở miệng:
“Có gì anh nói với em không? Hoặc là… anh có gì đang giấu em không?”
Tôi chăm chú nhìn anh, không rời mắt.
Không khí như đông cứng lại. Bàn tay anh siết chặt túi rác trong tay.
Cơn gió oi bức, ẩm ướt từ bên ngoài lùa vào khách qua cửa mở, cũng không xua tan được sự lẽo lúc này.
Tôi đã cho anh một cơ hội.
Một cơ hội để thú nhận và giải thích.
Nếu anh dám thẳng thắn thừa nhận lầm và thành xin , có lẽ tôi sẽ tha thứ cho anh, anh đang sắp chết.
Kỷ Hoài Kha nuốt khan, tránh ánh mắt tôi, đáp lại: “Em nghe ai nói gì sao? Sao tự nhiên lại hỏi vậy?”
Thấy tôi im lặng, anh nói tiếp:
“Anh ngoài công việc ra thì hầu hết thời gian đều ở bên em. Ngay cả chuyện anh vào nhà vệ sinh mấy lần một ngày em cũng biết, anh có gì để giấu em đâu? Nếu em không tin, anh có thể thề với em.”
Tôi bặm môi, cố gượng :
“Em chẳng nghe ai nói gì cả, chỉ sợ anh có gì đó giấu trong lòng mà tự chịu đựng thôi. Em nói rằng bất kể là chuyện gì, em cũng sẵn sàng anh gánh vác. Dù bác sĩ có nói anh còn sống được bao lâu, em cũng sẽ không bỏ cuộc, giống như ba năm trước.”
Anh sững sờ, ánh mắt dần trở nên ướt át.
“Giang Nhiễm, ơn em. Cả đời này cưới được em là anh mãn nguyện rồi. Em yên , đến giây phút cuối anh cũng sẽ không bỏ cuộc, anh sẽ tiếp tục trị để ở bên em lâu hơn nữa.”
Tôi nhìn người đàn ông trước mặt, lòng đã hoàn toàn thất vọng:
“Vậy anh làm , nhớ giữ gìn .”
Kỷ Hoài Kha gật , quay người bước ra ngoài.
Cánh cửa đóng lại, trái tim tôi cũng rơi xuống vực sâu.
Nhưng đó lại khiến tôi càng kiên định và dứt khoát hơn trong hành động tiếp theo, không còn chút do dự hay băn khoăn nữa.
09
“Cô có nghe lời tôi nói không?” Một giọng nói nghiêm nghị kéo tôi ra khỏi những dòng ký ức.
Tôi nhìn viên cảnh sát trước mặt.
“ tôi hiểu nỗi đau mất chồng của cô và lý do cô hành xử bộc phát. Nhưng cô cũng cần thông cho cha mẹ anh ta. Giờ họ tóc bạc tiễn tóc xanh, cô đừng làm tổn thương họ nữa.”
Viên cảnh sát lớn tuổi nhẹ nhàng khuyên tôi.
Tôi đáp lại: “Thưa cảnh sát, tôi không làm gì tổn thương họ cả. Tôi chỉ gọi điện thông báo con trai họ đã mất, vậy mà họ xông thẳng vào nhà tôi, không nói không rằng, đã đánh tôi.”
Lời tôi vừa dứt, giọng nói chói tai của mẹ chồng lại vang lên:
“ gì mà nhà của cô? ràng là nhà con trai tôi mua, giờ cô mau cút .”
Mẹ chồng từ cầu thang lao xuống, ánh mắt tràn đầy hận thù như xé nát tôi.
Tôi đã quen với dáng vẻ hiền lành, chất phác thường ngày của họ. Nay bỗng họ thay đổi thái độ, thật khiến tôi bối rối.
Thật không , họ lại có hai bộ mặt như vậy.
Tôi lấy ra bản hợp đồng tặng tài sản và giấy nhận có chữ ký của Kỷ Hoài Kha:
“Mẹ à, anh Kha chưa nói với mẹ sao? Một tháng trước anh ấy đã chuyển nhượng căn nhà này cho con. là hợp đồng và giấy nhận.”
Mẹ chồng lập tức vồ tới giật lấy giấy tờ trong tay tôi:
“Hợp đồng này chắc chắn là giả. Trước đó con trai tôi nói sẽ để lại công ty rỗng và các khoản nợ cho cô, còn căn nhà và tài sản đều để lại cho tôi. Sao có thể chuyển cho cô được?”
Ánh mắt đầy thông của viên cảnh sát trước đó giờ trở nên phức tạp, như thể ẩn chứa một gì khó nói.
Căn nhà này đúng là Kỷ Hoài Kha định để lại cho cha mẹ anh ta. Nhưng ai bảo anh ta xui xẻo để tôi sớm phát hiện ra bí mật của mình?
Tôi lại núp sau lưng viên cảnh sát, nhẹ nhàng nói:
“Con không biết đâu mẹ. Có thể anh ấy thấy con quan trọng hơn ba mẹ cộng lại. Anh ấy từng nói, người mà anh ấy yêu nhất trong đời là con.”
Mẹ chồng nghe như phát điên, hét lên như còi báo động, cố giằng tay cảnh sát để xông tới chỗ tôi.
Viên cảnh sát nghiêm khắc quát:
“Có chuyện gì thì nói . Còn tiếp tục gây rối, tôi không ngại đưa mọi người về đồn để làm đâu.”
Mẹ chồng đành rút tay lại, không dám làm loạn .
Cha chồng thì điềm tĩnh hơn nhiều. Ông nhìn tôi chằm chằm rồi quay sang cảnh sát:
“Thưa cảnh sát, tôi nghi cô ta đã giết con trai tôi. Sợ tôi phát hiện nên cô ta mới vội vàng hỏa táng để phi tang.”
Viên cảnh sát liếc ông một , giọng hỏi:
“Ông có bằng gì không?”
Cha chồng cứng cổ đáp:
“Bằng là việc các anh phải tra. Nếu tôi tìm được cứ, cần gì đến các anh?”
Viên cảnh sát im lặng, không biết nói gì.
Tôi bước vào thư của Kỷ Hoài Kha, lấy ra một tập hồ sơ bệnh án, giấy tử và giấy hỏa táng.
“Chồng tôi được chẩn đoán ung thư dạ dày giai đoạn cuối ba năm trước. là báo cáo chẩn đoán.” Tôi đưa những giấy tờ liên quan cho cảnh sát, tiếp tục nói:
“Trước đó nhờ thuốc nên bệnh tình được kiểm soát. Nhưng ba tháng trước, bệnh tái phát và lan ra khắp cơ thể. Tối qua anh ấy đột nhiên co giật, nôn ra máu. Tôi lập tức gọi xe cứu thương. Anh ấy qua đời tại bệnh viện sau khi không thể cứu chữa. Tôi chỉ hỏa táng anh ấy sau khi nhận đầy đủ giấy tờ từ bệnh viện.”
Tôi giải thích ngắn gọn.
Viên cảnh sát xem qua hồ sơ y tế, đặt câu hỏi:
“Với tình trạng như vậy, đáng lẽ chồng cô phải nằm viện chứ? Sao lại ở nhà?”
Tôi thoáng mỉa mai:
“ anh ấy kiên quyết không ở viện. Tôi và bác sĩ chủ trị đã nhiều lần khuyên anh ấy.”
Ánh mắt viên cảnh sát vẫn đầy nghi và dò xét.
Tôi nhún vai:
“Nếu các anh không tin, có thể đến khoa ung bướu của bệnh viện để kiểm tra. Bác sĩ Cao Cường có thể xác nhận.”
Viên cảnh sát trả lại hồ sơ, lùng nói:
“Cô chỉ cần nói sự việc. Việc tra không cần cô chỉ đạo.”
Tôi ngậm miệng, không nói gì.