Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4VTsvFzhd3
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Kiến Xuân đá văng tấm ảnh hắn đưa tới. Trong tấm ảnh ố vàng, mẹ cô thời thiếu nữ ôm Thẩm Phúc nhỏ tuổi mỉm cười giữa cánh đồng thuốc. phụ nữ ông Thẩm cưỡng đoạt rồi ruồng bỏ , đến c.h.ế.t vẫn biết trai mình đưa vào cô , còn gái thì kẻ thù nuôi làm d.ư.ợ.c nhân.
Cô giẫm nát bình đông lạnh, nitơ lỏng sôi như những bóng ma nhảy múa. Mảnh thủy tinh vỡ b.ắ.n cứa rách má cô, đông cứng nước mắt.
Ba tháng sau, đống đổ nát của nhà họ Thẩm, “Cô Ngũ” được xây dựng. Kiến Xuân tắm cho bé gái đầu tiên nhập , cô nhìn thấy những vết kim quen thuộc lưng – một dây chuyền sản xuất d.ư.ợ.c nhân mới đã sớm lan rộng.
“ trưởng?” Cô bé rụt rè đưa khăn tới: “Sao cô mài d.a.o ạ?”
Kiến Xuân nhìn về phía bãi tha ma sau núi. , xem t.h.u.ố.c của chúng ta… vẫn phải tiếp tục sắc thôi.
Sau Tết, cô thêm một đặc biệt.
Cô bé tám tuổi trốn trong góc tường, sau lưng là những vết kim chi chít đã kết thành sẹo màu tím đỏ. Kiến Xuân thay t.h.u.ố.c cho cô bé, đột nhiên tiếng: “Họ cũng rút tủy của cô ạ?”
Miếng bông gòn rơi vào chậu nước. Kiến Xuân nhìn chằm chằm vào vết bầm tay cô bé – cách sắp xếp giống hệt vị trí kim rút tủy của nhà họ Thẩm.
Đêm , cô lẻn vào kho lưu trữ hồ sơ của thành phố, tìm thấy những ghi chép kinh hoàng trong một tập tài liệu được mã hóa: “Quỹ Y tế Thẩm thị” vẫn hoạt động, giám đốc mới là thuộc chi phụ của nhà họ Thẩm. Trong ba tháng gần đây, đã mười hai mồ côi “tự nguyện” ký vào đơn hiến tặng nội tạng.
Trong một đêm bão, Kiến Xuân cạy kho của quỹ. Những thùng vận chuyển nội tạng chất cao đến trần nhà, nhãn ghi “nguồn cung cấp ưu tú”. Sâu bên trong tủ đông là sáu quả tim, quả lớn nhất khắc một dấu thập – ký hiệu của Ngũ.
sắt nhà kho đột nhiên khóa . Cậu chủ chi phụ nhà họ Thẩm xuất hiện đám tay chân: “Cô Thất, đôi mắt thể phân biệt d.ư.ợ.c tính của cô… chúng tôi đã mong chờ từ lâu rồi.”
Kiến Xuân chậm rãi giơ chiếc rìu giấu trong tay áo . rơi mái tôn nghe như tiếng trống trận, cô nhớ đêm Ngũ rút tủy cũng là một đêm như thế.
“ nhầm lẫn hai chuyện rồi.” Vũ khí trong tay cô lóe ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh trăng, tựa như quyết tâm sắt đá của cô: “Thứ nhất, bây giờ tôi uống t.h.u.ố.c chỉ để lấy độc trị độc.”
Những kẻ làm hại bọn , cuối sẽ phải trả giá. Cô giẫm nát thùng vận chuyển nội tạng cuối .
“Thứ hai…” Cô túm cổ áo cậu chủ Thẩm : “Ai cho phép động vào của tôi?”
Đèn trong cô lần lượt sáng giữa cơn , sau sổ lúc nhúc những khuôn mặt bé nhỏ. Khoảnh khắc Kiến Xuân hiểu , trận chiến này mới chỉ bắt đầu.
Kiến Xuân đốt giấy tờ đất của nhà tổ họ Thẩm thành tro.
Ngọn lửa cuộn những cánh bướm đen trong xuân, hòa vào lớp xi măng trát bức tường bên ngoài cô . Cô tự tay trải một lớp đệm mềm dưới tầng hầm từng dùng để rút tủy, nơi bây giờ chất đầy những khối gỗ xếp hình rực rỡ sắc màu.
“ trưởng!” Cô bé vết kim sau lưng giơ một bức tranh chạy tới: “ vẽ này!”
tranh là bảy cô bé nắm tay nhau, cao nhất mặc đồng phục lao công, nhỏ nhất mút ngón tay. Kiến Xuân đột nhiên cúi ho dữ dội, những giọt m.á.u cô ho nở thành hoa mai trong – đã quá lâu cô uống “thuốc dẫn”, độc tố mà nhà họ Thẩm “nuôi dưỡng” suốt mười năm phản phệ.
Bác sĩ tình nguyện mới đến giơ báo cáo khám sức khỏe đuổi theo: “Nồng độ độc tố trong cơ thể cô đủ để gây c.h.ế.t …”
“Tôi biết.” Kiến Xuân nhìn những chạy nhảy sân. Năm , chữ Ngũ viết vào lòng bàn tay cô trước c.h.ế.t phải là “chờ”, mà là “trồng” – trồng nên duyên lành, phá bỏ nghiệp chướng này.
Hoàng hôn, cô phát hiện ngôi mộ vô danh thứ sáu sau núi. Dưới bia mộ là lá thư tuyệt mệnh của Thẩm Phúc: “, em đã lừa … Mẹ đã nhà họ Thẩm moi t.i.m sống mà c.h.ế.t…”
càng lúc càng lớn. Kiến Xuân dùng tay bới đất mộ, trộn tro cốt của sáu em hạt giống hoa rồi rắc khắp núi đồi. Mùa xuân năm sau, nơi đây sẽ nở rộ những đóa hoa bảy màu vừa mang độc tính vừa d.ư.ợ.c tính.
Cuối , cô bước vào đồn cảnh sát, đặt cuốn sổ xuống trước mặt nữ cảnh sát đã thẩm vấn cô năm xưa.
“Tôi đến tự thú. Mười ba mạng của nhà họ Thẩm…” Cô ngừng một chút: “và bốn mươi bảy tôi đã cứu, xin hãy ghi vào hồ sơ.”
song sắt đóng , bên ngoài sổ tuyết rơi lất phất. Trong thoáng chốc, cô thấy Ngũ đứng trong tuyết vẫy tay mình, phía sau là sáu cô bé tung tăng nhảy nhót.
Lần này, nụ cười của thật ấm áp.