Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10t3CFo17o

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

5

Nhìn qua cửa sổ xe, thấy cánh cổng quen thuộc kia, tôi c.h.ế.t lặng.

“Chị Tân, tới .”

Trợ lý là một cô bé mới tốt nghiệp, rất chu đáo giúp tôi mở cửa xe.

Tôi: …

Thật sự là muốn ơn quá.

Mơ hồ còn thấy bên vang tiếng hô khẩu hiệu.

Tôi nghiến răng:

“Chúng ta lần cái gì vậy?”

Trợ lý ngạc nhiên:

“Chị Tân, chị không à? Là video tuyên truyền cho trại hè sự đó.”

Hừ.

Tôi thật sự là không !

07

Đúng như dự đoán, điện thoại bạn thân đã tắt máy.

Giỏi lắm.

Cái chó cô ấy tôi đã xong cách trang trí .

Tôi hít một hơi thật sâu, dưới ánh thúc giục bác tài, đành xách hành lý xuống xe.

Thật hết nói nổi.

Hôm qua tôi đến đây tiễn con trai, hôm nay lại tự tiễn chính mình.

Hu hu.

giác như cách một đời, quả thật chẳng sai.

ngẩn người, bên tai vang tiếng trợ lý “a a a” đầy phấn khích.

“?”

“Chị Tân, chị mau nhìn kìa, đẹp trai quá!”

Tôi nhìn theo hướng tay cô bé chỉ, thấy Cố sải những bước chân dài đi về phía chúng tôi, ánh hoàng hôn chiếu gương anh, làm đường nét thêm phần sắc sảo, tuấn tú.

Tôi khẽ chớp , vội vàng dời ánh nhìn.

Đó chính là Cố – người từng làm say đắm tuổi trẻ bao người.

Sáu năm trôi qua, trên người Cố chỉ như thêm gấm thêu hoa.

“Xin chào, tôi là Cố , tổng huấn luyện viên đợt huấn luyện lần . quá trình , nếu gặp vấn đề gì đều có thể tôi.”

Trợ lý bên cạnh xong liền gật như chim gõ kiến, long lanh sùng bái.

“Vào đi.”

Cố liếc tôi một cái, khóe môi từ từ nhếch , ngay trước trợ lý đạo diễn, trực tiếp xách hành lý tôi mang vào .

Tôi: ???

Không khí bỗng chốc yên tĩnh lại.

Trợ lý đạo diễn nhìn thì có vẻ như không để ý, nhưng ánh thỉnh thoảng lén liếc sang thì tôi vẫn nhận rõ ràng nhé.

Người lính gác ở cổng vừa thấy Cố liền lập tức đứng chào.

Vừa bước vào, lập tức có một giác túc đầy khí thế ngũ.

Sân huấn luyện rộng đến vô tận.

Ở sân tập không xa, một nhóm trẻ con mặc đồ rằn ri đứng theo tư thế đội.

Khá ra dáng đấy chứ.

Đây là lần tiên tôi thấy một sân huấn luyện thật đến thế, nhất thời mải mê quan sát, định bóng dáng con trai thì bên tai chợt vang một giọng nói:

“Tập trung đi, nhìn đường, lát nữa sẽ gặp con trai.”

“…”

Không từ nào, Cố đã đứng ngay bên cạnh tôi.

Tôi: …

Nửa tháng , sống sao đây?!

Người lớn thì ở đây, mà đứa nhỏ ở đây.

Sau sắp xếp xong chỗ ở, chúng tôi bắt chuẩn công việc.

tôi kiểm tra máy ảnh, trợ lý bỗng ghé lại gần:

“Chị Tân, người chồng như huấn luyện viên Cố, thế nào ạ, chỉ em với.”

“…”

Tôi hỏi mà nghẹn họng.

“Ờ… anh ấy không chồng chị.”

“Á!”

Khuôn trợ lý hiện rõ vẻ tiếc nuối như thể cặp đôi mình hâm mộ bỗng “toang” mất .

Giây tiếp theo…

“Hóa ra là chồng cũ.”

“?”

Tôi suýt nữa thì lảo đảo ngã nhào người lẫn máy ảnh.

Cái lối suy … tốt nghiệp kiểu gì vậy trời?!

Ngày tiên diễn ra rất thuận lợi, tôi đã thấy con trai mình giữa một đám phục rằn ri.

Rõ ràng chỉ mới xa nhau có một đêm, nhưng lúc nhìn thằng bé đứng thẳng tắp ở đó, dường như chỉ sau một đêm đã trưởng thành hơn, ánh còn thêm vài phần kiên nghị trang mà trước đây chưa từng có.

Làm mẹ thấy khoản tiền bỏ ra thật không uổng!

Khó khăn lắm mới chớp lúc con trai nghỉ ngơi, tôi lén lại gần, lời động đã chuẩn sẵn sàng đến bên miệng, thì con trai lại đường hoàng nói một câu:

“Mẹ, làm ơn công tư phân minh, đừng cản trở con trở thành một người đàn ông.”

Tôi: ???

thôi.

ủng hộ.

Bà mẹ già chỉ có thể rưng rưng rời đi.

08

Lúc , tôi đăng ký cho con trai tham gia, thật sự không là sẽ khắc đến vậy, nội dung tiêu chuẩn huấn luyện còn cao hơn đợt sự hồi tôi học đại học.

Ấy thế mà, những đứa vốn ở nhà thì hống hách như vua, giờ từng đứa lại ngoan ngoãn lời một cách đáng kinh ngạc.

Tôi không hề thấy một đứa trẻ nào khóc, chỉ thấy mồ hôi trên trán chúng những gương nhỏ nhắn nghiến chặt quai hàm.

Ngay trợ lý đạo diễn nhìn thấy không khỏi thán.

Đúng vậy.

Ở đây, lòng như tràn đầy một luồng chính khí, đến mức bạn chẳng có thời gian đến chuyện rơi nước , chỉ đến việc không tụt lại phía sau.

Không từ lúc nào, tôi đã ở đây mười ngày.

Huấn luyện dần đi đến hồi kết, điều đáng mừng là suốt thời gian , “người lớn” thì không đến tôi, “người nhỏ” thì tôi không .

Mỗi ngày tôi chỉ cần phụ trách phim, ghi lại chân thực nhất quá trình huấn luyện là .

Hôm nay, nội dung huấn luyện là cận chiến.

Mỗi đứa nhỏ đều phát một tấm khiên bản tùy chỉnh theo tỷ lệ thật, cùng một cây gậy cảnh sát.

Chậc.

Ngầu thật.

Tôi mải mê , đến thấy tiếng hét phía sau thì đã muộn.

Một cậu bé không giữ chặt, tấm khiên trực tiếp tuột khỏi tay, bay thẳng về phía tôi.

Tôi sợ đến ngẩn người.

người như đóng băng, quên phản ứng.

khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng đen bất ngờ lao từ bên cạnh tôi tới, ôm chặt tôi vào lòng bảo vệ.

Sau đó, trên đỉnh vang một tiếng “hự” nặng nề.

“Không sao , Nguyện Nguyện, đừng sợ, có anh ở đây.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương