Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9AFiTBtlQW
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
9
Giang Dục Bạch lạnh nhạt nói:
“Giờ thì không cần cô ta nữa rồi.”
Tôi suy nghĩ nghiêm túc một chút rồi nói:
“Em phải đi.”
“Có vài rối ren em cần dọn dẹp. Đợi xử lý xong, em quay lại tìm anh, được không?”
Nếu Giang Dục Bạch công khai của chúng tôi, chắc chắn sự nghiệp của anh ảnh hưởng.
Tôi không muốn đến một ngày nào , trong lúc cãi nhau, anh buột miệng thốt ra:
“Vì em anh bỏ mọi thứ.”
Gánh trên vai cả cuộc đời của người khác… mệt lắm.
Tôi cầm điện thoại của anh:
“ em mật khẩu.”
“0719.”
Là… sinh nhật tôi.
Tôi khựng lại trong giây lát, rồi cúi đầu, đăng một dòng trạng thái lên trang chủ Weibo của anh:
“Chúng tôi là bạn bè.”
Giang Dục Bạch cầm lại điện thoại, thấy bài đăng ấy.
Không khí trong xe lập tức trầm lặng.
Tiếng mưa lộp bộp bên ngoài kéo dài không dứt.
Anh khẽ cau mày, giọng có chút hối lỗi:
“Phải rồi, anh chưa có danh phận chính thức.”
“ em có mang bé đến chơi định kỳ. Anh có nhiều người, có giúp em trông con.”
Anh nghĩ tôi là mẹ đơn thân?
“Cảm ơn… em không—”
“Chuyến tàu mấy giờ?” – Giang Dục Bạch cắt ngang lời tôi, sợ tôi chối.
“Bảy giờ rưỡi.”
“Được, anh đưa em đi.”
—
Trời mưa lất phất, xe dừng nhà ga.
Tôi lục túi chiếc ô nhỏ.
Vừa xe, Giang Dục Bạch gọi tôi lại:
“Lê Lê, trong lòng em… anh có phải là một người rất tệ không?”
Tôi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm bình tĩnh ấy, khẽ mỉm cười:
“Anh rất tốt… tốt đến mức khiến em cảm thấy, cả đời này mình cũng xứng đáng anh.”
Vì dòng trạng thái , cơn bão dư luận nhanh chóng lắng .
Phần bình luận trên Weibo của anh cũng trở nên ôn hòa hơn:
“Giang Dục Bạch, anh Tang Tang sống tốt là được rồi.”
“Làm ơn đi, đừng quay lại nhỏ du côn kia nữa, được không?”
Tôi nộp đơn nghỉ việc, chuẩn thi cao học.
Cuối năm, tôi nhận được một khoản thưởng hậu hĩnh.
Trên chuyến xe về quê, tôi tự nhủ:
Thật ra tôi không muốn về.
trong nhà cuốn album cũ bà ngoại để lại, tôi muốn nó đi. Sau này… không quay lại nữa.
Đêm 30 Tết, không khí Tết tràn ngập khắp nơi.
Lũ trẻ chạy chơi nô đùa, thả pháo vang rền khắp ngõ nhỏ.
Tôi đi đến khu tập cũ, thấy đồ đạc của mình ném ra giữa tuyết.
tầng trên vọng tiếng bố tôi gào thét:
“Khốn nạn thật! Tao là đàn ông! Tao không bán thân!”
“Ai là cái đứa dán thông tin của tao lên mạng?”
“Tao nói lần cuối, tao không bán! Mẹ cái 200 tệ của chúng mày!”
Tôi tuyết, lặng lẽ nghe hồi lâu rồi mới gọi điện Giang Dục Bạch:
“Em nghĩ… bố em nhận được vài cuộc gọi kỳ quặc.”
Giang Dục Bạch tỏ ra bất ngờ:
“Ừ, kệ ông ta đi. Chờ đã, em đang ở nhà sao?”
“Ừ, em nhà thôi. Tìm đồ rồi về. Không lên lầu, yên tâm.”
Anh cúp máy ngay lập tức.
trên cao lại vọng tiếng bố tôi gọi bố mẹ của Triệu Hiên:
“Nó không chịu yêu Triệu Hiên, thì tôi không nhận nó là con gái nữa!”
“Yên tâm đi, nếu nó quay về, tôi đánh gãy chân nó!”
“Tiền lương sau này cũng do Triệu Hiên quản hết!”
Tình cảm dành ông ta, tôi đã tiêu sạch lâu.
Tôi cúi bới trong đống rác, cuối cùng cũng tìm thấy cuốn album cũ.
Phủi sạch bùn đất trên , tôi quay lưng bước vào màn tuyết trắng.
Ở góc phố, tôi bắt gặp một người đàn ông khoác áo gió đen.
ánh đèn đường, cái bóng của anh trải dài lê thê.
Dù đeo khẩu trang, không giấu được những đường nét gương mặt quen thuộc.
Giang Dục Bạch, toàn thân đầy tuyết, vai và mũ đều trắng xóa.
Anh bước nhanh về phía tôi, lao tới ôm chầm .
Hơi thở gấp gáp.
“ Thanh Lê, chúc mừng năm mới.”
…
Khu phố cũ có nhà hàng sang trọng nào cả.
Giang Dục Bạch dắt tôi vào một tiệm mì ấm áp nghi ngút khói.
Gọi tôi một tô mì bò.
Bên trên là những lát thịt dày cộm.
“Sao anh lại ở ?”
Tôi nhớ nhà anh chuyển đi nhiều năm rồi.
Ở , chắc không người thân nào.
Giang Dục Bạch gọi một bát súp cá viên, thản nhiên nói:
“Anh quay show ở . Ăn đi, đừng hỏi nhiều.”
làn hơi nước mờ ảo, ánh mắt anh mang theo chút tình cảm thầm lặng khiến mặt tôi nóng ran.
Tôi mím môi:
“Ờ… được.”
Tôi cúi đầu ăn mì, Giang Dục Bạch nhìn tôi chăm chú.
“Anh ở nửa tháng. Em có dự định không?”
“Mai em quay lại.”
“Tết cũng đi?” – anh cau mày.
“Ừ, em phải thi cao học.”
Giang Dục Bạch cầm muỗng khuấy nhẹ bát súp, cá viên nổi trôi lềnh bềnh.
Tôi lau miệng, nói tiếp:
“Nơi này có quá nhiều ký ức không hay. Không muốn ở lại.”
“Hồi cấp , Diệp Tinh Đường vu oan, em từng muốn giải thích, thời gian trôi qua rồi, không bằng chứng.”
“Bây giờ bố em lại muốn bán em tiền sính lễ.”
“Đời em đến là đáy rồi.”
“Nếu không thay đổi, có lẽ cả đời thế.”
Tôi nhai một miếng thịt bò to, nói tiếp:
“Em mất năm học liên thông, rồi thêm năm làm việc để dành tiền học cao học.
năm tới, em muốn vào Đại học Thâm Quyến.”
Giang Dục Bạch ấn chiếc cá viên nước:
“Anh biết , Thanh Lê luôn là Thanh Lê.”
“Mấy lời đồn nhảm vặt vãnh không làm em đâu.”
“Em là sợ ở bên anh ảnh hưởng đến việc ôn thi, đúng không?”
Tôi hơi ngượng:
“Ừm…”
Giang Dục Bạch lại cười:
“Dù em thế nào, anh cũng ủng hộ.”
—
Ăn đêm xong, Giang Dục Bạch quay về phim trường.
Tôi thì bắt taxi đến bến xe.
Anh trong tuyết, quấn khăn len, cười lười biếng:
“Này, Thanh Lê, khi em đậu vào Đại học Thâm Quyến, có ở bên anh được không?”
Tôi khẽ nghĩ một lúc:
“Lúc rồi tính.”
10
Sau Tết, tôi bắt đầu di chuyển giữa hai thành phố, tìm kiếm thầy hướng dẫn phù hợp.
Hôm nhận được email trả lời giáo sư, tôi vừa về đến nhà.
cửa, có một người đang chờ.
Là Diệp Tinh Đường.
Nhờ Giang Dục Bạch, mấy tháng qua tôi cũng hiểu sơ về giới giải trí.
Diệp Tinh Đường dạo gần tập trung làm nhạc, chuyển sang bán ảnh nhan sắc.
Đóng vài phim mạng, đều thất bại.
Thậm chí chấm dứt hợp đồng công ty của Giang Dục Bạch.
11
Lúc này, Diệp Tinh Đường đang cửa nhà tôi, giữ nụ cười quen thuộc trên môi:
“Lâu rồi không gặp, Lê Lê.”
Tôi khựng lại, bậc thềm.
“Cô lại đến làm ? Tôi đe dọa đến cô sao?”
Diệp Tinh Đường không ngờ tôi lại chủ động khiêu khích, nụ cười cũng tắt hẳn:
“Cô điên à? Tôi phải sợ cô chắc?”
Tôi ra vẻ ngẫm nghĩ:
“Xem ra năng lực của cô cũng không khá hơn . Làm nhạc không nổi, đóng phim mạng cũng thất bại… … làm được ra hồn cả.”
Khoé môi Diệp Tinh Đường bắt đầu co giật.
Cô ta cố gắng lắm mới nặn ra được một nụ cười gượng gạo:
“Có muốn tôi kể lại hồi cấp của cô không? Nói thẳng toàn mạng luôn nhé?”
Tôi chớp mắt:
“Được , tùy cô.”
Nói rồi, tôi thản nhiên đóng sầm cửa lại ngay mặt cô ta.
Chưa đến một phút sau, tôi nhận được thông báo trúng tuyển nghiên cứu sinh của Đại học Thâm Quyến.
Tên tôi xuất hiện rành rành trong danh sách.
Thầy hướng dẫn gọi điện dặn dò:
“Dạo này đừng gây , cứ bình ổn qua thời gian công bố là được.”
Tôi nhớ kỹ lời ấy.
đậu vào Thâm Đại, tôi không nói ai cả.
Diệp Tinh Đường thì không chịu buông tha.
Giữa thời gian công bố danh sách, cô ta bất ngờ nhắc đến tôi trong một buổi phỏng vấn:
“Ôi, năm cũng rùm beng lắm.”
“Đáng ra nên chăm học hành, lại đi vào nhà vệ sinh người ngoài xã hội… Trường không công khai xử lý đã là tốt lắm rồi.”
“Nếu không, cả đợt xét tuyển tự chủ của bọn tôi năm chắc vạ lây.”
Sau chương trình, studio của Diệp Tinh Đường lại mua thêm hot search.
Tiếp tục marketing tượng “chị đại học bá – học giỏi lạnh lùng”.
Fan cô ta lập tức tràn vào tấn công tôi:
“Cô ta cũng đòi giành đàn ông Tang Tang? Mơ đi!”
“Cô gái học nghề cặn bã, chính là cô đấy – Thanh Lê!”
May mắn thay, làn sóng này không lan đến giới học thuật.
Thầy hướng dẫn hỏi qua loa rồi thôi.
Tôi cố gắng cắn răng vượt qua từng ngày của giai đoạn công bố.
Và rồi, đến ngày cuối cùng – tôi gọi điện báo cảnh sát.
“Cô ta sao vậy?”
Trong phòng trang điểm, Diệp Tinh Đường nhìn cảnh sát ngoài cửa, bật cười khinh thường:
“Tôi nói sự thật thôi, bịa cái ?”