Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2g0gXRoW4H

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Tôi yếu ớt nhìn giáo vụ: “Bọn họ… bắt nạt bạn học…”

Thế nhưng khi giáo vụ nhìn thấy người đối diện là Dư Mẫn Mẫn, ông ta đột nhiên im lặng.

Một lúc sau, ông ta chỉ vào tôi và lạnh nhạt hỏi:

“Học sinh ngoại trú, tại sao giờ này còn chưa về nhà?”

3

Sự thật chứng minh rằng: không phải mọi công lý đều được thực thi.

Tôi bị nhà trường kỷ luật vì tội “nán lại trường sau giờ học và gây rối”, bị phạt một tuần không được đi học.

Mẹ đưa tôi đi khám vết thương, vừa đi vừa la mắng.

Bà nói: “Con biết nó là con gái hiệu trưởng mà còn dám động vào sao?”

Bà nói: “Chỉ có con là chính nghĩa, chỉ có con là lương thiện thôi đúng không?”

Bà nói: “Sao bọn nó chỉ bắt nạt Tiểu An mà không bắt nạt người khác, con có tìm hiểu nguyên nhân chưa?”

Bà nói: “Đừng gây chuyện nữa, mẹ bây giờ chỉ còn mỗi mình con thôi.”

Mẹ vừa khóc vừa trách móc, khiến tôi bứt rứt không yên.

Chỉ khi Trình Húc đến thăm và giúp tôi bổ sung bài vở bị lỡ thì tâm trạng tôi mới dần ổn định hơn.

Trình Húc là cậu con trai sống đối diện nhà tôi.

Năm tôi lên lớp 8, anh ấy đột nhiên chuyển đến căn hộ trước mặt và sống một mình.

Mẹ tôi nghe ngóng được rằng anh ấy là học sinh trường Nhất Cao, còn học lớp trọng điểm. Có lẽ vì sợ ảnh hưởng đến việc học nên sau khi thi đậu cấp ba liền thuê phòng gần trường để tiện đi lại.

Mẹ nói xong liền đưa ngón tay trỏ chọc vào trán tôi:

“Nhìn người ta mà học hỏi đi con!”

Rồi tiện tay nhét một dĩa dâu tây đã rửa sạch vào tay tôi, bảo tôi mang sang cho “anh trai nhà bên”.

Lần đầu tiên, tôi không cam lòng gõ cửa nhà Trình Húc.

Mang theo nỗi oán giận dành cho mấy đứa con nhà người ta, nhưng khi cửa vừa mở ra, tất cả đều tan biến sạch.

Bởi vì anh ấy đẹp trai quá mức cho phép.

Giống hệt những nhân vật nam chính trên mấy quyển tạp chí thanh xuân mà bọn con gái trong lớp truyền tay nhau đọc.

Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy…

Mình yêu rồi.

Sau này nhờ vào sự nhiệt tình tấn công của mẹ tôi, Trình Húc dần trở nên quen thuộc với nhà tôi.

Anh ấy thường xuyên sang ăn chực, còn dùng việc giúp tôi làm bài tập để bù lại.

Cũng nhờ có Trình Húc mà tôi mới thi đậu vào trường Nhất Trung.

Một nửa công lao đều thuộc về anh ấy.

Tôi nhìn Trình Húc.

Có vẻ anh ấy học cùng khóa với tên chủ tịch hội học sinh kia.

Nhưng tôi thấy Trình Húc đẹp trai hơn nhiều.

Và quan trọng hơn… Anh ấy không có mấy đứa fan não tàn kiểu Dư Mẫn Mẫn.

Tôi cười ngốc nghếch.

Trình Húc đang chỉ vào bài tập, giảng cho tôi về hàm số tuần hoàn f(x)=f(x+tn)f(x) = f(x + tn).

Thấy tôi cứ ngây ngốc, anh ấy thở dài:

“Em bị đánh đến mức não hỏng luôn rồi à?”

Tôi lập tức thu lại bộ mặt si mê: “Anh có thể ngậm miệng lại không?” Trình Húc bình tĩnh đáp:

“Em có thể học hành tử tế không?”

….

Một tuần trôi qua nhanh chóng, chẳng mấy chốc tôi đã phải quay lại trường.

Mặc dù không hề muốn nhưng vì lo cho Tiểu An nên tôi vẫn mong sớm được về trường xem tình hình thế nào.

Sáng hôm đó, tôi và Trình Húc cùng ra khỏi nhà.

Khu lớp 12 cách khu của tôi một sân vận động.

Khi chia tay nhau trước cổng trường, anh ấy xoa đầu tôi rồi bỗng nhiên nói:

“Đánh không lại thì chạy, không biết à?”

“Đối phó với tiểu nhân không cần dùng cách đường đường chính chính. Cứng đối cứng chỉ có kẻ ngu mới làm vậy.”

Anh ấy cười nhẹ:

“Thôi đi đi.”

Những lời anh ấy nói đã tiếp thêm dũng khí cho tôi.

Đột nhiên, tôi cảm thấy…

Mình có thể làm được.

4

Khi tôi đến lớp thì thấy Dư Mẫn Mẫn và đám người của cô ta đang vây quanh Tiểu An, họ nói gì đó.

Sắc mặt Tiểu An tái nhợt, trông như đang chịu đựng nỗi đau đớn đến tột cùng.

Thấy tôi xuất hiện, Dư Mẫn Mẫn ngẩng đầu lên và vẫy tay gọi tôi.

Ánh mắt ấy khiến tôi sợ hãi, nó gợi nhớ đến nỗi đau khi bị đánh lần trước.

Dũng khí vừa mới được vun đắp lập tức tan biến, tôi chậm chạp bước tới.

Cũng may là lần này Dư Mẫn Mẫn không làm khó tôi, chỉ cười nhạt: “Hôm nay

Tiểu An có vẻ không khỏe lắm, nhớ chăm sóc cô ấy cho tốt nhé.”

Cả nhóm con gái cười đùa rồi rời đi. Tôi ngồi xuống bên cạnh Tiểu An, hỏi cô ấy có bị bắt nạt nữa không.

Tiểu An yếu ớt lắc đầu, chẳng nói lời nào.

Nhìn bộ dạng này thì có vẻ cả tuần qua cô ấy lại bị tra tấn không ít.

Giờ ra chơi, tôi ra hồ trong trường bắt hai con lươn rồi lén bỏ vào ngăn bàn của Dư Mẫn Mẫn.

Quả nhiên sau giờ nghỉ, tôi được nghe tiếng hét chói tai của cô ta.

Tiểu An ngồi cạnh nhìn tôi đầy thắc mắc.

Tôi cười rạng rỡ: “Gậy ông đập lưng ông đấy.” Tiểu An không nói gì.

Nhưng trò đùa của tôi nhanh chóng bị phát hiện.

Tan học, Dư Mẫn Mẫn cùng đám người của cô ta chặn tôi lại, túm tóc lôi tôi vào nhà vệ sinh nữ.

Ban đầu tôi còn định giả vờ không biết gì, nhưng khi nhìn thấy Tiểu An đứng lặng phía sau họ, tôi chẳng cần hỏi thêm gì nữa.

Tôi cụp mắt xuống.

Bọn họ ép tôi quỳ xuống.

Tôi không chịu.

Một cô gái đá mạnh vào khoeo chân khiến tôi khuỵu xuống đất.

Dư Mẫn Mẫn ngậm điếu thuốc trong miệng, túm tóc tôi lên rồi dí tàn thuốc đỏ rực vào sau tai tôi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương