Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Bố Tô mẹ Tô cau mày quở trách.
“Nói gì vậy , làm sao lại có người muốn làm hại con? Con là đang nghĩ quá nhiều, Vi Vi”.
Mẹ Tô cũng ôm Tô Tri Tri nhẹ nhàng an ủi.
“Không trách con, Tri Tri, bố mẹ trong hiểu rõ.”
Tô Tri Tri c.ắ.n môi, mắt ngập nước, tựa hồ rất cảm động.
Chỉ là phụ huynh xung quanh nhìn nhau , trong mắt lóe lên sự hiểu rõ lẫn không .
Một số người trong số họ thậm chí còn kéo mạnh con mình với ánh mắt cảnh cáo.
Đáng tiếc bè cá mè một lứa của Tô Tri Tri như cũ không có chút chân thành nào, bĩu môi, mắt trợn trắng, trong không phục.
Cuối cùng, tôi khẽ mỉm cười , đặt tay lên lan can cầu thang rồi thông báo cho những người bên dưới .
“Tháng sau tôi sẽ đại diện cho trường tham gia cuộc thi khoa học nghệ toàn cầu, hay còn gọi là Cuộc thi khoa học nghệ quốc tế . Giá trị của nó không cần tôi phải nói nhiều, hiện tại trong nhóm vẫn còn thiếu 4 thành viên. Rất được kết với mọi người , nếu muốn tham gia, hoanh nghênh liên hệ với tôi .”
Đôi mắt của nhiều phụ huynh trên khán đài sáng lên.
7.
Đêm đó, bố Tô mẹ Tô đến phòng tôi .
Bố Tô ho nhẹ, nhìn mẹ Tô rồi cuối cùng nói .
“Vi Vi, cuộc thi , con có nắm chắc không ?”.
Tôi nhướng mày, đặt đề thi trên tay xuống, không trực tiếp trả câu hỏi của ông ấy :
“Chuyện gì vậy ?”
Bố Tô nháy mắt với mẹ Tô.
Mẹ Tô có chút xấu hổ nhưng vẫn dũng cảm nói :
“Là thế này , Vi Vi, cuộc thi này con có thể mang theo em gái con Tri Tri không ? Chúng ta cũng biết con bé sẽ kéo chân sau của con, như vậy con cũng không cần con bé làm cái gì cả, chỉ cần cho tên con bé vào được , con xem có được không ?”.
Dù đã chuẩn tâm lý, tôi vẫn sự vô liêm sỉ của đôi cha mẹ tiện nghi này làm cho ghê tởm.
Không làm gì lại còn muốn ghi tên vào , lại còn nói đáng như vậy , nghe như đang suy nghĩ cho tôi , thật sự là làm cho tôi tức đến mức bật cười .
Bố Tô thấy tôi không đồng , cau mày, cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng nói :
“Cuộc thi toàn cầu của rất có giá trị. Nếu giành được giải thưởng, có thể được tuyển thẳng vào trường đại học hàng đầu ở nước ngoài, con mang theo em gái con thì làm sao ? gọi là nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài!”.
Mẹ Tô cũng phối hợp gật đầu.
Tôi lạnh lùng ra tiếng:
“Là Tô Tri Tri kêu các người đến, hay là các người tự mình đến?”.
Hai người nhìn nhau , mẹ Tô ngượng ngùng cười .
“Chúng ta tự mình đến . Ai da, làm bố mẹ khẳng định muốn mấy đứa các con lên kế hoạch phải không .”
Phải đến lúc này , tôi trong mỉm cười cay đắng một tiếng, mới xem như thực sự thất vọng.
Có cũng may, kỳ vọng trước của tôi cũng không quá cao.
Tôi nghiêm túc nhìn hai người trước mặt, điệu lạnh lùng.
“Mang theo Tô Tri Tri theo cùng có thể, có con có một kiện, sau kỳ thi tuyển sinh đại học năm , con gia nhập vào ty Tô gia.”
Bố Tô nhìn tôi ngập ngừng, cuối cùng cũng vẫn đáp ứng.
Trong mắt ông ấy hiện lên một tia khinh thường, chắc là đang nghĩ một đứa quê mùa như tôi cho dù là gia nhập ty cũng không thể gây ra sóng gió gì.
Làm sao có thể so sánh với Tô Chí Chi- người được ông ấy huấn luyện cẩn thận nhỏ?
Sau đó, tôi lần lượt được hơn chục mời kết .
Không có ngoại lệ, là nhóm nhị thế tổ trong bữa tiệc ở thành phố ngày đó muốn tham gia cuộc thi .
mời kết của họ rất lịch sự, tựa hồ nhìn không ra dáng vẻ nhìn tôi bằng lỗ mũi ngày hôm đó.
Tôi cười cười .
Có lẽ là đã được bố mẹ cảnh cáo, cũng ra tầm quan trọng của cuộc thi này .
Tôi xác ba ảnh đại diện nhìn thuận mắt nhất. Ba người có vẻ ngạc nhiên, không ngờ tôi sẽ chấp kết .
Tôi đã tạo một nhóm, đưa ba người này vào .
“Mọi người thảo luận một chút về gian đi , phỏng vấn liên quan đến cuộc thi.”
Ba người họ chần chừ, sau đó ngữ khí kiên định chọn Chủ nhật này .
Tôi nhìn tin nhắn trên điện thoại và trả “ Tôi biết rồi .”
Sau khi thoát WeChat, tôi mở danh bạ ra , nhìn vào dãy số quen thuộc không nhịn được gọi đi .
Cuộc gọi ngay lập tức được thông qua.
“Alo? Là Vi Vi phải không ?”
mẹ vẫn rất lớn, lộ rõ vẻ mừng lẫn thận trọng khiến tôi chua xót không ngừng.
Tôi nói “Vâng”.
Trong điện thoại vẫn còn có tiếng động, có lẽ mẹ tôi đang chiêu đãi khách ở quán mì.
Rất nhanh trở yên tĩnh.
“Mẹ ra sau bếp cùng con nói chuyện, trong này không ồn, bố con ở mặt sau !”.
cười haha của bố tôi vang lên điện thoại.
“Vi Vi, lúc nào quay lại gặp mặt nhé! Bố sẽ làm bánh bao cho con, cả món bắp cải cuộn thịt lợn mà con thích ăn nữa!”.
Mắt tôi đỏ hoe, nhịn không được mỉm cười .
“Được ạ, bố mẹ , thứ bảy này con sẽ về!”
Sau khi suy nghĩ một lúc, cũng trở trầm hơn.
“Tô Tri Tri cũng sẽ cùng về với con.”
8.
Tại bàn ăn sau khi đề cập chuyện này với bố Tô mẹ Tô, hai người nhìn nhau một cái, đều đồng .
Tô Tri Tri cũng khẽ mỉm cười .
“Chị ơi được thôi, em vừa hay cũng muốn tìm gian ghé thăm một chút. Dù sao …dù sao họ cũng cho em sinh mệnh này .”
Bố Tô và mẹ Tô nhìn thấy Tô Tri Tri “hiểu chuyện” như vậy , rất mừng gật đầu.
Thứ bảy, tài xế họ Tô chở tôi và Tô Tri Tri về cũ.
Bố mẹ tôi đã đợi ở cửa sáng sớm, quán mì hôm thậm chí còn không thèm mở cửa.
Hai người họ nhìn tôi cùng Tô Tri Tri, lông mày đều là sự kích động cùng mừng.
“Các con tới rồi , nhanh vào đi !”
Nhưng Tô Tri Tri lại chậm rãi xuống xe, chán ghét nhìn xung quanh.
“Chị nhỏ là lớn lên ở ?”
Tôi cười cười .
“Sao vậy ?”
Bố mẹ tôi nghe Tô Tri Tri nói rõ ràng có chút xấu hổ, ngượng ngùng nhìn chúng tôi .
Tô Tri Tri khịt mũi ngừng giả vờ, mắt trợn trắng, nói phát ra thể hiện sự ưu việt:
“Đồ quê, nơi tồi tàn như này , bước chân vào còn làm bẩn chân tôi .”
Bố mẹ tôi nghe vậy , sắc mặt nhất tái nhợt, đứng đó ngơ ngác.
“Miệng cô sáng ăn nhiều quá à mà thối vậy ? kiện của cô , kiện cũng không thấy thành tích học tập nha? Cái loại ăn no chờ c.h.ế.t như cô mà cũng dám la hét?”.
Tôi đáp lại một cách không khách sáo.
“Chị…”
Tô Tri Tri mặt đỏ bừng tức giận, ngón tay run run chỉ vào tôi .
Bố mẹ tôi không đành nhìn hai đứa con cãi nhau mím môi ôm tôi vào .
Tô Tri Tri đột nhiên bình tĩnh lại , nhìn tôi với vẻ trịch thượng, ngữ khí kiêu ngạo:
“Thành tích của chị thì sao ? Chị cho bố mẹ sẽ đưa Tô gia cho chị à ? Chị đừng quên, tôi mới là người thừa kế bọn họ cẩn thận bồi dưỡng suốt mười bảy năm qua Chị cho đưa chị quay về lý do gì? Chẳng qua là làm bàn đạp cho tôi mà thôi, chị thật sự cho một người nằm dưới bùn như chị có thể đạt được cái gì?”.
Tôi không tức giận, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn cô ta .
“Vậy sao ?”
Bố mẹ ở phía sau nhìn Tô Tri Tri với vẻ không thể tin nổi hồi lâu, mẹ tôi nghiến răng nghiến lợi, nói run run.
“Cô không phải con gái của chúng tôi ! Không cần đến nữa! Chúng tôi không cô!”
Tô Tri Tri vẻ mặt khinh thường, cười khoa trương nói :
“Không phải chứ dì ơi, ai muốn làm con gái của dì? Với kiện này của mấy người , tôi thật sự mừng mấy người đã nhầm lẫn tôi với Vạn Vi!”.
Nói xong cô ta nhìn tôi một cách mỉa mai.
“ Tôi nói cho chị biết , hôm dù chị có ghi âm lại và đưa cho bố mẹ xem cũng vô ích thôi. Bởi đều là những gì họ đã dạy tôi khi còn nhỏ. Tôi mới là họ, là người thừa kế được Tô gia dày nuôi dưỡng!”
Nói xong cô ta ngạo nghễ bước trở lại xe, tài xế nhanh chóng rời đi mà không thèm hỏi kiến tôi .
Bố mẹ ôm tôi thật chặt, nước mắt rơi xuống cổ của tôi
“Thật xin lỗi Vi Vi, đều là do bố mẹ hại con…”
Mắt tôi đau nhức, nhưng tảng đá lớn trong rơi xuống.
Cho dù bố mẹ tôi thương nhưng đau dài không bằng đau ngắn, mục đích của tôi cũng đã đạt được .
Thay sau này họ phải chịu đựng sự tra tấn của Tô Tri Tri trong tương lai mới cắt đứt quan hệ, không bằng hôm tôi thực hiện một bước này .
“Bố mẹ không sao đâu , con rất yêu hai người , cũng rất cảm ơn hai người . Được rồi , bánh bao trên bàn sắp nguội rồi , chúng ta mau vào thôi.”
9.
Vào Chủ nhật, ba chàng trai chuẩn tham gia cuộc thi đến biệt thự họ Tô.
Ba người nhìn nhau nhưng không dám nhìn tôi .
“Được rồi , đừng mắt to trừng mắt nhỏ nữa, chuyện trước tôi có thể không , cuộc thi lần này có bao nhiêu quan trọng tôi không nói nhiều nữa, gia nhập nhóm của tôi , cái gì làm thì đừng nghĩ nhiều.”
Ba người họ gật đầu ngay lập tức như thể được ân xá.
Sau khi nói với họ chủ đề của nhóm lần này , tôi giao vụ cho từng người .
Một trong những chàng trai do dự một lúc lâu, vẫn là nhịn không nổi nữa hỏi:
“Không phải một nhóm có năm người ư? Một người nữa đâu ?”.
Tôi cười nhẹ, không đếm xỉa đến trả :
“Ồ, vẫn còn một người nữa nha, là người mà mọi người đều quen, Tô Tri Tri đó. Có bố mẹ tôi nói qua phần việc của nó sẽ chỉ kéo chân sau của mọi người , muốn mọi người sau khi làm xong ghi cho nó cái tên vào là được .”
Lúc này , ba người lập tức lộ ra vẻ mặt tức giận nhưng lại ngại nói ra .
Tôi nhún vai, bày tỏ bản thân cũng không có cách nào.
Chỉ là khóe miệng lặng lẽ nhếch lên.
Khoảng gian năm cuối cấp ba cứ như vậy trôi nhanh.
Cuộc thi quốc tế cũng được chuẩn kỹ lưỡng nhờ sự nỗ lực của tôi và ba người khác.
gian này Địch T.ử Văn cũng giúp đỡ tôi không ít, chỉ là bản thân cậu ấy lại không chịu thừa .
nói sao , mặc dù ba thành viên còn lại trong nhóm đã có ấn tượng đầu tiên rất tệ với tôi tại bữa tiệc, nhưng không ngờ họ đều là những người có trách . Họ đều hoàn thành vụ mà tôi giao phó một cách nghiêm túc, thậm chí còn cho tôi rất nhiều phản hồi.
Bọn họ cũng lúc đầu âm thầm bất mãn, không tán thành tôi đến đã có thể đuổi theo và gọi tôi là “Chị Vi”.
Chỉ là, thái độ của họ đối với Tô Tri Tri- người chưa từng lộ mặt qua ở phần vụ cũng đã thay đổi.
Lúc đầu, họ vẫn có thể niệm tình cùng Tô Tri Tri làm bè bình thường, đối với cô ta nhắm mắt làm ngơ.
Nhưng Tô Tri Tri lại cứ tìm c.h.ế.t, nghe nói tôi cùng bọn họ có nhóm trò chuyện riêng, yêu cầu tôi thêm cô ta vào .
Nhưng sau khi vào , cô ta lại nhắm mắt làm ngơ trước vụ của nhóm mà ngược lại thích “hướng dẫn”.
Lúc thì nói chủ đề này của tôi không , lúc thì nói vụ của thành viên nào đó không phù hợp.
Sau nhiều lần , một nam sinh trực tiếp gửi tin nhắn vào nhóm: “ Im mồm đi , làm không làm mà ở đó lẩm bẩm, ai cho mặt mũi?”.
Tô Tri Tri ở làm ầm ĩ, nhưng bố Tô mẹ Tô cũng không có biện pháp giúp cô ta .
Suy cho cùng trong họ cũng cho nam sinh kia nói đúng.
Sau khi nghe kế hoạch và kết quả việc của chúng tôi đã sẵn sàng, cô ta lại trợn mắt yêu cầu tôi gửi cho cô ta xem.
Tôi mỉm cười đầy nghĩa và gửi một tài liệu cho cô ta vào tối hôm đó.
Tô Tri Tri đã mừng khôn xiết sau khi được nó, nhưng vào đêm trước khi tất cả các bài dự thi được nộp, Tô Tri Tru đột nhiên đến gặp tôi , nói muốn rời nhóm.
Vẻ mặt cô ta tràn đầy khinh thường, nói đầy giễu cợt.
“ Tôi đã có nhóm hơn rồi , không hiếm lạ nhóm của chị.”
Tôi cười hehe:
“Được thôi.”
Đêm đó, ba thành viên còn lại trong nhóm rất tức giận khi biết chuyện, thậm chí còn muốn xông vào họ Tô đập cho Tô Tri Tri một trận, tôi ngăn lại .
Tin nhắn trong nhóm vang lên không ngừng.
“Hiện tại làm sao bây giờ? Nhóm không đủ năm người , chúng ta không thể tranh đấu.”
“Chẳng lẽ phải tìm người tạm bù đắp số lượng? Nhưng mà người này cái gì cũng đều không làm , ghi tên người đó lên tôi cũng không cam tâm nha!”.
“ Đúng vậy , chị Vi, chị nói chúng ta làm gì nha?”.
Tôi bình tĩnh gửi tin nhắn.
“Không sao , có một người nguyện làm thành viên trong đội của chúng ta . Hơn nữa, cậu ấy còn là người có đóng góp lớn cho đội của chúng ta nữa.”
10.
Địch T.ử Văn tham gia nhóm của chúng tôi .