Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6KtDRYGoTr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Kết hôn mười năm, vợ tôi vẫn không thể mang thai.
Vậy mà cô sinh viên đại học mà tôi lén lút nuôi bên ngoài lại chỉ một lần đã dính bầu.
Sau khi biết chuyện, vợ tôi không những không chịu ly hôn, mà còn nói rằng cô sinh viên đó tuyệt đối không thể mang thai với tôi.
Tôi đành phải lấy giấy báo có thai ra.
Nhưng cô ấy vẫn không tin, thậm chí còn khăng khăng cho rằng tôi bị lừa, khuyên tôi lập tức đuổi cô sinh viên kia đi.
Sau nhiều lần bàn chuyện ly hôn không thành, tôi dứt khoát dẫn cô sinh viên đó về nhà.
Tôi muốn để vợ hiểu rằng—Dù cô ấy đã cùng tôi đồng cam cộng khổ suốt bao năm, nhưng với một người đã thành công và có địa vị như tôi hiện tại, thì người đáng bị đuổi đi nhất—chính là cô ấy.
1
Nói thật, khi nắm tay Tần Nhuyệt Nhuyệt đứng trước cửa nhà, trong lòng tôi ít nhiều có chút căng thẳng.
Dù vợ tôi – Giang Vãn Chu – tính cách hiền lành, nhưng tôi thật sự sợ rằng cô ấy vì quá kích động mà vớ lấy d/ao làm bếp ch//ém tôi.
Bởi vì mấy năm sau khi tốt nghiệp, không chỉ một lần tôi đã từng thề thốt với Giang Vãn Chu trong căn phòng trọ sáu mét vuông dưới tầng hầm, rằng tôi nhất định sẽ cho cô ấy một cuộc sống tốt đẹp, và suốt đời này sẽ không bao giờ phản bội cô ấy.
Hơn nữa, sau lần khởi nghiệp đầu tiên thất bại, toàn bộ tài sản tiêu tan, những năm sống nhờ vào cô ấy trong căn phòng thuê, tôi vẫn luôn lặp đi lặp lại lời hứa đó mỗi ngày.
Vậy mà giờ đây, tôi lại ngang nhiên dẫn Tần Nhuyệt Nhuyệt – người tôi từng giấu giếm bên ngoài – về nhà, còn định đuổi vợ khỏi phòng ngủ chính, ép cô ấy ly hôn.
Cho nên… cô ấy sẽ phản ứng thế nào, thật sự không thể đoán được.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến đứa bé trong bụng Tần Nhuyệt Nhuyệt, tôi lại thấy can đảm hơn vài phần.
Ba mẹ tôi đã mong ngóng được bế cháu suốt mười năm,
Tôi cũng đã chờ được ôm con trai suốt mười năm.
Giờ đây, giấc mơ ấy cuối cùng cũng thành hiện thực.
Vậy mà cô ấy vẫn bám riết không chịu buông, ích kỷ đến mức khiến tôi phát tởm.
Nghĩ đến đó, tôi siết chặt tay Tần Nhuyệt Nhuyệt, chuẩn bị đẩy cửa bước vào nhà.
Nhưng Tần Nhuyệt Nhuyệt lại còn nhân hậu hơn tôi tưởng.
Cô ấy kéo nhẹ tay áo tôi, thì thầm:
“Anh Quang, chúng ta làm thế này… có phải quá tàn nhẫn với chị Vãn Chu không?
Hay là… đừng làm vậy nữa…”
“Cho dù anh không ly hôn với chị ấy, em cũng sẽ sinh đứa bé này cho anh… Em ở bên anh, chỉ vì em yêu anh, em không đòi hỏi gì hết…”
Những lời này khiến tim tôi ấm lại.
Tôi quay người, xoa đầu cô ấy:
“Ngốc à, đừng nói mấy lời ngốc nghếch như thế.”
“Anh biết em không màng danh phận, nhưng còn con chúng ta thì sao?”
“Chẳng lẽ con chúng ta vừa sinh ra đã phải mang tiếng là con hoang à?”
2
Khi cánh cửa mở ra, Giang Vãn Chu đang quỳ xuống bên cửa ra vào…Cẩn thận lau giày da cho tôi.
Thấy tôi bước vào nhà, cô ấy đặt đôi giày xuống, theo thói quen định cúi xuống cởi giày giúp tôi.
Nhưng vừa ngẩng đầu lên, cô ấy phát hiện phía sau tôi… còn có một người nữa.
Đôi tay đang cầm giẻ lau khựng lại, ánh mắt cô ấy dừng lại nơi hai bàn tay đang đan chặt vào nhau của tôi và Tần Nhuyệt Nhuyệt.
Khoảnh khắc đó, tim tôi bắt đầu đập loạn.
Tôi lại lo, sợ cô ấy trong cơn suy sụp sẽ làm ra chuyện gì mất kiểm soát.
May thay, cô ấy không có phản ứng dữ dội nào.
Chỉ là hai hàng nước mắt lặng lẽ lăn dài trên gương mặt.
Cổ họng cô ấy như bị bàn tay vô hình bóp nghẹn, muốn khóc cũng không thể phát ra thành tiếng.
Phù…Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cũng vào lúc đó, tôi chợt nhớ ra— Biểu cảm lúc này của cô ấy, tôi từng thấy qua một lần.
Là lần tôi thất bại trong lần khởi nghiệp thứ hai, mất trắng mọi tài sản, còn gánh một khoản nợ lớn.
Tôi đã chọn cách nhảy lầu từ tòa nhà văn phòng.
Cô ấy lao xuống dưới, ôm tôi trong bộ dạng này—cũng với đôi mắt đẫm nước, nghẹn ngào không nói nổi thành lời.
Tôi còn nhớ, sau khi vết thương lành lại, tôi nắm tay cô ấy trong căn phòng trọ chật hẹp, nghiêm túc nói:
“Giang Vãn Chu, em yên tâm… anh sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện chết nữa.
Bởi vì nhìn thấy em lúc đó, còn đau hơn cả cái chết.”
“Chị Vãn Chu… thật ra em không muốn làm phiền chị…”
“Nhưng… em đã có thai rồi. Anh Quang lo cho em, không yên tâm để em sống một mình…”
Lời nói của Tần Nhuyệt Nhuyệt kéo tôi trở về thực tại, cắt ngang dòng hồi ức.
Hoàn hồn lại, tôi siết chặt tay Tần Nhuyệt Nhuyệt, tránh sang một bên, lướt qua Giang Vãn Chu, đi thẳng vào phòng khách.
3
Sau khi sắp xếp cho Tần Nhuyệt Nhuyệt ngồi nghỉ trong phòng khách, tôi đi vào phòng ngủ chính, gỡ tấm ảnh cưới xuống, đá một cú vỡ làm đôi, rồi mang ra ngoài vứt thẳng vào thùng rác.
Khi quay lại phòng khách, Giang Vãn Chu đã ngừng khóc.
Cô ấy lạnh lùng nhìn tôi, hỏi:
“Tôi đã cùng anh đồng cam cộng khổ suốt mười mấy năm.
Giờ anh đối xử với tôi thế này, anh còn lương tâm không?”
Lời của cô ấy lại một lần nữa khiến tôi buồn nôn.
Tôi nhìn thẳng vào mắt cô, khinh thường đáp trả:
“Đồng cam cộng khổ thì sao?
Đồng cam cộng khổ thì cô có công à?
Đồng cam cộng khổ chỉ cho thấy cô may mắn thôi!
Cô bám được một cổ phiếu tiềm năng như tôi, là phúc ba đời nhà cô đấy!”
Càng nói tôi càng tức.
“Giang Vãn Chu!
Cưới nhau mười năm mà cô không sinh nổi một đứa con, còn mặt mũi nào mà đòi công lao với tôi?
Cô có biết ở quê tôi, gà mái không đẻ trứng thì sẽ bị xử lý thế nào không?”
“Tôi đã quá nhân nhượng với cô rồi. Sao cô có thể mặt dày đến vậy?
Nhuyệt Nhuyệt đã mang thai con tôi, vậy mà cô vẫn cố bám riết không chịu ly hôn?”
Giang Vãn Chu nhìn tôi chăm chú, như thể đang nhìn một người xa lạ.
Cô ấy im lặng rất lâu, rồi đột nhiên bật cười lạnh.
“Từ Quang, anh chắc chắn đứa con trong bụng cô ta là của anh sao?”
Câu nói ấy khiến tôi khựng lại trong giây lát.
Tôi phải mất một lúc mới nhận ra—cô ta đang cố tình ly gián mối quan hệ giữa tôi và Tần Nhuyệt Nhuyệt.
Tôi vừa định nổi đóa lên thì Tần Nhuyệt Nhuyệt đã mở miệng trước, vẻ mặt tủi thân:
“Chị Vãn Chu, anh Quang từng kể cho em nghe chuyện của hai người trước đây…
Trong lòng em, em vẫn luôn rất kính trọng chị, nhưng sao chị lại có thể nói em như vậy…”
“Em chỉ là một sinh viên, bố mẹ rất nghiêm khắc, trước khi gặp anh Quang, em chưa từng yêu ai…”
Nói xong, đôi mắt Nhuyệt Nhuyệt đỏ hoe, khóe mắt cũng bắt đầu rưng rưng.
Tôi lập tức cảm thấy xót xa.
Một người con gái trẻ trung, hiền lành và ngây thơ như vậy, sao có thể chịu nổi những lời lẽ độc miệng của một người đàn bà già nua như Giang Vãn Chu?
Không muốn để Nhuyệt Nhuyệt bị tổn thương thêm nữa, tôi kéo cô ấy vào phòng ngủ chính.
Nhưng đúng lúc tôi sắp đóng cửa lại, giọng nói lạnh như băng của Giang Vãn Chu vang lên phía sau:
“Từ Quang, vợ chồng mà đi đến bước này, tôi cũng chẳng còn gì để nói.
Nếu anh đã quyết tâm lao đầu vào hố lửa, vậy thì… tôi sẽ để anh toại nguyện.”
Hai câu nói ấy khiến tôi vừa mừng… lại vừa giận.
Tôi mừng là—cuối cùng cô ta cũng chịu ly hôn.
Nhưng tôi cũng giận—cô ta lại dùng những lời độc địa như thế để rủa tôi.
Cô ta như thể đã chắc chắn rằng sau khi ly hôn, tôi nhất định sẽ sống thảm hại.
Hừ, chuyện đó sao có thể xảy ra được?
Cô ta vốn dĩ không hề biết—công ty tôi sắp niêm yết trên sàn chứng khoán.
Một khi thành công, tài sản của tôi không chỉ ở mức chục triệu nữa, mà là hàng trăm triệu, thậm chí hàng tỷ!
Với số tiền đó, đừng nói là lo cho gia đình mới sống sung túc, có khi tiêu mười đời cũng chẳng hết!
4
Cuộc đàm phán ly hôn diễn ra trong phòng khách.
Tôi từng nghe một câu:
Phụ nữ trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
Trước kia tôi không tin, giờ thì tin rồi.
Giang Vãn Chu khi bàn đến phân chia tài sản, hoàn toàn không đoái hoài gì đến tình nghĩa mười mấy năm của chúng tôi, cứ khăng khăng bám lấy cái gọi là “nguyên tắc pháp luật”.
Thậm chí, cô ta còn lấy lý do tôi ngoại tình, muốn chiếm lấy nhiều tài sản hơn.
Chuyện đó sao tôi có thể chấp nhận?
Phải biết rằng, từ ngày tôi lập nghiệp thành công, tôi đã không để cô ta phải ra ngoài đi làm nữa rồi!
Phải nói rằng, toàn bộ tài sản trong nhà hiện nay—đều là do một mình tôi làm ra.
Nếu phần lớn bị chia cho cô ta, vậy thì đối với tôi mà nói, quá bất công.
Khi cả hai giằng co mãi không xong, tôi bỗng nảy ra một ý tưởng.
“Giang Vãn Chu, hay thế này đi, em thấy có được không?
Tất cả tiền mặt và tài sản cố định trong nhà đều để em lấy, anh không cần một xu. Nhưng cổ phần công ty—phải để hết cho anh. Thế nào?”
Nếu cô ta đã không nói lý, vậy tôi cũng chẳng cần giữ tình nghĩa làm gì nữa.
Cô ta đâu biết—công ty tôi sắp được niêm yết.
Thoạt nhìn thì thỏa thuận này có vẻ bất lợi cho tôi.
Nhưng thực ra, đây là nước cờ cực kỳ có lợi.
Phải biết rằng, tôi nắm giữ hơn 60% cổ phần công ty.
Một khi công ty lên sàn, dù có xui đến mức cổ phiếu rớt giá, giá trị thị trường ít nhất cũng phải mười tỷ.
Mà phần của tôi, ít nhất cũng được sáu tỷ.
Sáu tỷ so với số tài sản hiện tại trong nhà chỉ khoảng ba, bốn chục triệu—căn bản không cùng một đẳng cấp.
Quả thật, ông bà xưa nói chẳng sai:
Phụ nữ tóc dài thì suy nghĩ thiển cận.
Vì thế, tôi tin chắc Giang Vãn Chu sẽ xiêu lòng trước đề nghị này.
Nhưng ngoài dự đoán của tôi—còn chưa kịp đợi cô ta trả lời, thì Tần Nhuyệt Nhuyệt ở bên đã không nhịn nổi nữa.
Cô ấy nhéo mạnh vào đùi tôi, rồi kéo tôi thẳng vào phòng ngủ chính.
Sau khi đóng cửa lại, gương mặt cô ấy đầy bực bội:
“Sao anh có thể đem toàn bộ tài sản trong nhà giao hết cho cô ta được?
Đó là thành quả mà anh vất vả ngày đêm mới có được, sao có thể dễ dàng dâng cho người khác như thế!
Em… em thật sự xót xa thay cho anh…”
Lúc đầu tôi còn thấy lạ—Tần Nhuyệt Nhuyệt vốn đơn thuần, lương thiện, sao bỗng dưng lại trở nên tính toán chuyện tiền bạc thế này?
Nhưng đến khi cô ấy nói câu cuối cùng, trái tim tôi mới yên ổn trở lại.
Thì ra cô ấy chỉ vì lo cho tôi mà thôi.
Tôi mỉm cười, xoa đầu cô ấy, rồi hạ giọng, thì thầm tiết lộ tính toán trong lòng mình.