Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
                            https://s.shopee.vn/2VioWRI3QK

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi có một người chị sinh đôi, chị ấy tên là Lương Đình.
Chị tôi từ nhỏ đã sống một nàng chúa giữa lòng thành phố lớn, còn tôi, chào đời đã bị gửi về quê cho bà .
Mãi đến tuổi, bà qua đời, tôi mới được đón về thành phố.
Mọi người đều nói, tuy chúng tôi trông giống hệt nhau, nhưng một người là chúa, còn người kia là con nhà quê.
tám tuổi, kết quả thi đại được bố, tôi chỉ đậu cao đẳng, còn chị đậu Thanh Hoa.
Mẹ tôi đắc ý nói: “Lúc trước chọn Đình Đình quả là đúng, con bé thật giỏi, lại còn thi đậu Thanh Hoa!”
Tôi nghe vậy chỉ mỉm cười nhẹ: “Ba mẹ, người thật sự có phân biệt được, ai là Lương Đình, ai là con không?”
01
Lúc tôi sinh ra, trễ chị nửa tiếng.
Bác sĩ nói dù có giữ được mạng, thì thể chất của tôi về sau sẽ yếu người bình thường.
Mẹ tôi vì tôi mà chịu thêm nửa tiếng đau đớn trong sinh, khiến vết khâu nhiều mấy mũi.
Từ về sau, bà không thích tôi nữa.
Đến lễ đầy tháng, chị tôi tóc đen dày, tiếng vang dội, còn tôi thì yếu ớt mèo con.
Mẹ nói sữa không đủ, nên cho chị bú mẹ, còn tôi thì uống sữa bột.
bà lên thành phố thăm mẹ tôi, ba mẹ nói họ không đủ khả năng đứa, nên gửi tôi theo bà về quê.
Bà tôi suốt , dành cho tôi tất cả tình thương của bà.
Bà bỏ tiền nhờ người mua cho tôi loại sữa bột tốt nhất.
Để tôi rèn sức khỏe, bà dầm mưa dãi nắng đưa tôi lên đạo quán trên núi võ.
Bà biết Lương Đình đàn piano, vẽ, nên dạy tôi viết thư pháp và thổi sáo.
, tôi sống rất hạnh phúc.
Trước lúc lâm chung, bà nắm chặt tay tôi, nói: “An An, bà đi rồi, con phải sống thật tốt. Làm gì phải nghĩ cho bản thân, thương lấy chính . Không còn bà yêu con nữa, thì con càng phải yêu .”
Tôi khuôn già nua của bà, đến nỗi chẳng thốt được lời nào.
Tôi bước ra , gọi điện cho ba: “Ba, ba đến thăm bà đi, bà sắp không qua khỏi rồi.”
qua, ba mẹ hiếm về quê.
Bà miệng không nói, nhưng tôi biết bà luôn nhớ con trai .
“An An, ba bận lắm, không đi được. Con ngoan ngoãn chăm bà, vài hôm nữa ba sẽ về.”
Bà tôi đã bệnh suốt một tháng.
Mỗi lần gọi cho họ, họ đều nói bận.
Nhưng cho đến bà được chôn cất, ba mẹ tôi vẫn không xuất hiện.
Lo xong hậu sự cho bà, tôi thu dọn hành lý, lên tàu lửa đi thành phố. Tôi muốn biết rốt cuộc họ bận chuyện gì, đến mức không thể bà lần cuối.
Chuyến tàu kéo dài mươi sáu tiếng. Theo địa chỉ bà để lại, tôi tìm đến khu nhà của họ.
là căn nhà lớn tôi chưa từng thấy bao giờ – rộng rãi, sáng sủa, cửa kính sát đất có thể rõ khung cảnh vui vẻ bên trong.
Một cô có khuôn giống hệt tôi, mặc váy voan trắng, đầu đội vương miện nhỏ, đang đứng trước tháp bánh kem ba tầng. Ba mẹ tôi đứng bên cạnh, ánh mắt đầy yêu thương. Xung quanh là tiếng hát chúc mừng sinh nhật, tiếng vỗ tay và tiếng cười vang vọng khắp căn nhà.
Tôi khẽ sờ lên cánh tay vẫn còn đeo băng tang, thầm nghĩ – Bọn họ quả thật bận rộn lắm.
02
Tôi cố tình làm hỏng bữa tiệc sinh nhật của Lương Đình.
Tất cả mọi người mới biết thì ra nhà họ Lương còn có một cô con thứ .
Khách khứa lúng túng rời đi sớm, ánh mắt họ đầy tò mò và soi mói.
Lương Đình lóc điên cuồng, đẩy tôi ra hét lên, không thừa nhận có tôi là em .
Tôi ngã xuống sàn, khuỷu tay đập đồ trang trí, đau đến trắng bệch.
Mẹ tôi cau có nói: “Chẳng phải hàng tháng ta vẫn gửi tiền sinh hoạt cho con sao? Ăn mặc thế này, con cố tình đến để khiến ta mất à?”
Ánh mắt bà tôi đầy ghét bỏ, thể tôi là kẻ ăn xin đến quấy rầy, chứ không phải con ruột của bà.
Rồi bà lại lẩm bẩm: “Quả nhiên là do bà già quê mùa , vẻ tự cao tự đại này làm ra cho ai xem?”
“Mẹ! Bảo cô ta đi đi! Con không cần em ! Ba mẹ chỉ được có con thôi!” – Lương Đình hét.
Ba tôi im lặng hồi lâu mới nói: “Em à, giờ bạn bè thân thích đều biết có Lương An rồi. Nếu lại gửi con bé về quê, người nghe được không hay. Chỉ là thêm một đôi đũa thôi, để nó ở lại đi.”
“Ở lại thì ở đâu? Phá thay đồ của Đình, dẹp piano, hay dọn luôn thư của anh?”
Mẹ tôi khoanh tay, cười lạnh: “Lương Sơn, anh đúng là người tốt trong truyện Lương Sơn Bạc đấy.”
Cuối cùng, tôi vẫn được ở lại, nhưng là trong căn chứa đồ ở tầng một, với một chiếc giường đơn xếp tạm.
Tôi nhớ lời bà – “Không quen thì phải biết lễ phép, hiếu thuận.”
Thế là tôi pha cốc nước ấm, định mang lên cho ba mẹ.
Trong ngủ, tôi nghe tiếng mẹ : “Không phải tôi không ưa Lương An, mà là con bé khắc tôi! Lúc sinh Đình Đình thì suôn sẻ, còn nó thì khiến tôi đau suýt chết, nằm viện thêm tháng. Ra viện thì chức trưởng bị người khác cướp mất. Anh biết không, tôi vì chức mà phải cố gắng biết bao!”
“Với lại, nay có ai dạy dỗ nó đâu. Anh đi, nhát, quê mùa. Mẹ anh trước kia là tiểu thư danh giá, sao lại ra đứa con thế này?”
“Thôi nào, đừng giận nữa.” Ba an ủi: “Coi một con mèo con chó vậy. Ba nữa nó thi đại , rồi khỏi phải lo.”
Mẹ hừ khẽ: “Với kiểu ở quê , đậu được cao đẳng là may rồi. Thôi, miễn là nó ngoan ngoãn, đừng chọc giận Đình Đình là được.”
Tôi đứng yên cửa, lòng lạnh buốt.
Chút hy vọng mong manh dành cho ba mẹ, bỗng chốc tan biến hoàn toàn.
Không biết Lương Đình xuất hiện từ nào, cô ta tôi chằm chằm, rồi bất ngờ đẩy mạnh một .
Nước trong ly hắt lên tay cô ta, để lại một vết đỏ.
Cô ta òa : “Ba mẹ! Cô ta hắt nước sôi con!”
Chưa kịp giải thích, mẹ đã tát tôi một thật mạnh.
“Nói cho rõ cho kỹ! Trong nhà này chỉ có Đình là tiểu thư, còn mày là kẻ ăn nhờ ở đậu! Quỳ ở kia cho tao, tối nay khỏi ăn cơm!”
“Tôi không làm, là chị ấy va tôi.” Tôi bình tĩnh nói.
Càng nói, cô ta càng lớn , kêu đau không ngừng.
Ba mẹ lập tức đưa cô ta đến bệnh viện, sợ tay bị phỏng ảnh hưởng đến việc chơi đàn.
Tôi kéo tay áo , cánh tay đỏ sưng, chỗ va đập còn bầm tím.
May là nước không quá nóng, nếu không e là đã bỏng nặng rồi.
Tôi không dám dùng trong nhà, nhớ đến vườn hoa bên có cây bồ anh, liền ra hái. Giã nát bồ anh, đắp lên vết thương, tôi khom người tìm thêm.
sân sáng trưng, tôi đang cúi nhổ cỏ thì bỗng có thứ gì ném trúng đầu.
“Nghe nói hôm nay có một cô nhà quê lạnh mặc áo trắng quần đen phá hỏng tiệc sinh nhật của Lương Đình, là cô sao?”
Giọng nói trong trẻo, pha chút tò mò.
Tôi không ngẩng đầu, chỉ nhổ xong cỏ rồi định rời đi.
Nhưng hắn ta lại từ ban nhảy xuống, chặn trước tôi.
03
Lương Đình xách một túi mỡ ném thẳng tôi, giận dữ hét lên: “Tôi đúng là xem thường cô rồi đấy! Mới đến có ngày mà đã quyến rũ được Phí Dung Xuyên đem đến cho cô! Nếu không phải tôi chặn lại, chắc cô đã leo lên giường với anh ấy rồi chứ gì!”
trong túi văng tung tóe khắp nơi, đều là trị bỏng và tiêu viêm. Tôi thầm nghĩ – thì ra cậu thanh niên tên là Phí Dung Xuyên.
“Cậu ấy sinh mùa xuân à?”
Tôi cúi xuống, chậm rãi nhặt từng tuýp bỏ lại túi.
Lương Đình càng tức giận: “Giỏi nhỉ, ngay cả sinh nhật người ta cô tra được! Tôi nói cho cô biết, người anh ấy đâu phải hạng con nhà quê cô có thể với tới! Lương An, tốt nhất là biết thân biết phận, nếu không thì… cô sẽ hối hận đấy!”
Dòng khí xuân chuyển, núi đá vẫn còn lạnh, mây đọng chưa tan. Cỏ ở đình Nam đã xanh, mạch suối xuân bắt đầu chảy.