Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8KgbUSTSUf

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

12

Câu chuyện Bạch Tĩnh

Ngày xưa một cô , ngay từ nhỏ đã biết rằng mình không giống những đứa trẻ khác.

Những gái khác thích búp bê Barbie, còn cô lại thích giải phẫu động vật.

Cô dùng dao rạch từng chút da thịt những vật nhỏ, chúng vì sợ hãi và đau đớn mà ứa nước mắt – và khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy là điều kỳ diệu nhất trên đời.

Cha mẹ đã tốn rất nhiều tiền, mời bao nhiêu đến chữa trị cho cô .

, không ai thể chữa khỏi.

Bệnh ngày càng nặng – ban đầu là vật nuôi nhà, là đến người giúp việc.

Cha mẹ cô cảm thấy sợ hãi.

Cha cô, cơn đau đớn, cầm theo khẩu súng săn, đưa gái vào rừng sâu.

Ông định giết đứa sai lầm ấy, ông không làm .

Chỉ một giây mềm lòng, ông đã thất bại – và cô trốn thoát.

Từ , cô bắt đầu cuộc đời giết người.

Cho đến khi cô gặp một chàng trai.

Cô nghĩ rằng, đây là mồi hoàn hảo nhất.

Và hôm , cô đã giết cậu ta.

là người thứ hai mươi ba mà cô giết – là **người **.

Khoảnh khắc giết chàng trai ấy, cô mới hiểu **đau khổ và tuyệt vọng là **, và **tình yêu là **.

13

“Bạch Tĩnh, hôm nay cô thấy sao ?” – một vị mặc áo blouse trắng xuất hiện trước mặt tôi, hỏi.

Tôi không trả lời.

tôi là sợi dây chuyền – món quà Mạnh .

khẽ gật đầu, bước ngoài.

Tôi nghe thấy ông nói viên cảnh sát đứng ngoài hành lang:

những kẻ giết người, quá quen việc giết chóc, đến mức không hiểu tình yêu là – cho đến khi giết chính người mà yêu thương.”

Cảnh sát thở dài:
“Vậy này cô ta còn giết người nữa không?”

đáp:
“Sẽ không bao giờ nữa. Khi cô ta đã thực sự cảm nhận tình yêu, thì cô ta không còn thể người.”

14

**Ngoại truyện – Một năm **

Tôi ngồi bên giường, lặng lẽ cửa sổ.

Y bước vào, trên ôm một bó hồng đen.

“Tĩnh Tĩnh, cô này. Người này thật chu đáo, tháng nào gửi cho cô 99 bông hồng đen.” – cô y mỉm cười, cắm vào bình.

Tôi chằm chằm bó , xuất thần.

Một năm nay, ngày mùng 3 hàng tháng, tôi đều nhận một bó như thế.

tôi chưa từng biết người gửi là ai – y chưa bao giờ nói.

“Tĩnh Tĩnh, bảo tôi nói cô, bệnh cô tiến triển rất tốt. Giờ cô đã là một người bình thường .” – cô y dịu dàng nói.

Khóe môi tôi khẽ cong .

Ngay lúc , một giọng nói trầm thấp vang lưng.

“Tĩnh Tĩnh.”

Toàn thân tôi run , quay phắt lại.

Khuôn mặt quen thuộc, khắc sâu tim tôi, hiện trước mắt.

Mạnh đứng lưng tôi, mặc một bộ vest đen, mỉm cười tôi.

Mái tóc hắn vuốt gọn , để lộ vầng trán sáng.

Một năm qua, hắn càng trở nên điềm tĩnh và chững chạc.

“À, anh tự mình đến . Mỗi lần tôi phải ôm bó giùm anh, thật mệt đấy.” – cô y cười nói, đùa nhẹ.

“A … anh…” – môi tôi run rẩy, nước mắt tuôn xuống không ngừng.

Mạnh bước đến, nắm lấy tôi.

dao , em đâm lệch . Em cố ý, đúng không?”

Bàn hắn ấm áp vô .

“Tĩnh Tĩnh, em chưa bao giờ thực sự muốn giết anh.”

Tôi nhắm mắt lại, đầu tựa vai hắn.

“A , nói… em đã trở lại bình thường .”

“Ừ, anh biết. suốt năm em bị giam, anh đã đến thăm từng gia đình nạn nhân, xin lỗi .”

không thể tha thứ cho em, nói… sẽ cố gắng buông bỏ và tiếp tục sống.”

“A …” – tôi hắn, giọng run .

Hắn đã làm quá nhiều cho tôi. Người như tôi, không xứng đáng hắn.

“Anh biết em muốn nói . Đừng nói cả. Em nợ anh, anh chưa từng tha thứ.
Vậy thì… dùng cả đời này để chuộc lỗi cho anh, không?”

.”

— Hết—

Tùy chỉnh
Danh sách chương