Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8KgbUSTSUf

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Nghe anh ta nói vậy, tôi cuối cùng cũng yên tâm.

“Tôi không có bạn trai, chỉ có bạn thân đôi khi ghé chơi, nhưng không ở lâu.”

gật đầu mỉm cười.

“Thế thì tốt.”

Chúng tôi ký hợp đồng ngay tại chỗ.

khi rời đi, quay sang tôi nói: “Cô , hy vọng cô sẽ sống thật vui vẻ ở đây.”

9

Những ngày đó, ngoài thời gian làm bán thời gian, tôi tập trung vào dọn nhà.

Chiếc xe điện được giao trả, tôi đem bán luôn. Công chính của tôi vẫn là vẽ tranh.

Vài bức gần đây bán được giá tốt, gánh nặng nợ nần cuối cùng cũng nhẹ đi phần nào.

Mấy công lặt vặt cũng lần lượt nghỉ hết.

Khi tôi chính thức chuyển vào nhà mới thì mùa hè đã đến rất gần.

Tôi đến siêu thị gần đó mua chén bát và thực phẩm, thêm vài vật dụng cần thiết cho sinh hoạt.

Hai túi đầy nhóc, nặng trĩu.

Vừa vào thang máy, cửa chưa kịp khép thì có một bàn tay ngăn lại. Hạ Trục vào, thần sắc bình thản, liếc nhìn tôi một cái.

Tim tôi đập như trống dồn, theo bản năng nép vào một góc.

“Trốn cái gì?”

Anh lại cau mày, liếc tay tôi đang xách túi nặng đến đỏ cả da.

Tôi còn chưa kịp phản ứng, hai tay đã nhẹ bẫng… đồ bị anh cầm .

“Tôi… tôi tự cầm được.”

Tôi định giật lại nhưng anh nghiêng người tránh đi, ánh mắt lạnh băng nhìn tôi. Lại là ánh nhìn khiến tôi chẳng trốn vào .

Tôi đành đầu, khẽ hỏi: “Anh ở tầng mấy? Tôi bấm cho.”

“Hai mươi tư.”

Hai mươi tư… Chẳng phải là tầng tôi đang ở sao?

Cho đến khi về đến cửa nhà, tôi vẫn chưa tin nổi. Trong đầu rối như tơ vò.

“Em định nấu gì thế?” Hạ Trục giơ túi rau củ lên hỏi.

Tôi lắp bắp hoàn hồn: “Ờ… nấu gì đơn giản thôi.”

Nói xong, Hạ Trục cũng không có ý định trả lại đồ.

Tôi nhìn vẻ mặt anh, dè dặt hỏi: “Anh ăn chưa? Có muốn ăn cùng không?”

Hạ Trục mím môi.

“Mở cửa.”

10

Tôi thật sự không rõ Hạ Trục thích ăn gì. Anh có vẻ cái gì cũng ăn được.

Thứ anh ăn nhiều nhất… có lẽ là phần tôi bỏ lại.

Hồi đi học, nào anh cũng là người xếp hàng cơm cho tôi. Tôi thích ăn gì, món nào, anh đều nhớ kỹ.

Trứng xào cà chua chỉ ăn cà chua, thích canh gà tùng nhung nhưng lại thịt gà trong.

Tất cả những gì tôi không thích, Hạ Trục đều lặng lẽ giải quyết giúp tôi.

Bây giờ đứng nhìn đống đồ ăn mặt, tôi chỉ chọn món mình nấu được mà làm.

Tôi đứng ở bàn đảo trong bếp rửa rau một cách thuần thục, lơ đãng ngẩng đầu… ánh mắt đụng ngay ánh nhìn của Hạ Trục trong phòng khách.

Tôi không diễn tả ánh mắt ấy thế nào.

Phức tạp, trĩu nặng, nhưng nhiều nhất… lại là dịu dàng xót xa.

Tôi hoảng loạn gằm , không dám nhìn .

đang chuẩn bị cắt đồ, Hạ Trục chợt gọi tôi. Anh sải đi tới, cẩn thận cầm con dao trong tay tôi.

“Ra ngoài đi, để anh làm.”

Thế là tôi bị đuổi ra phòng khách, không làm gì ngoài … lén nhìn Hạ Trục.

Tôi bỗng nhớ đến tháng ngày chúng tôi đó anh cũng nấu cho tôi ăn.

Tôi bếp núc, không thích cảm giác tay dính dầu mỡ, thế chẳng bao giờ đụng tay giúp anh. Nhưng tay nghề anh rất khá, đến tôi kén ăn cũng phải dọn sạch bát.

“Hạ Trục, anh làm đầu bếp đi, em chắc chắn sẽ là khách ruột của anh.”

Khi ấy, anh nhìn tôi chăm chú, giọng nói thẳng thắn: “Anh chỉ nấu cho em thôi. Nếu em muốn, có … ăn cả đời.”

Cả đời ấy mà… dài lắm. Chỉ cần lệch một là lạc mất .

Cơm đã dọn xong, vẫn ngon như xưa… sắc, hương, vị đều đủ đầy.

Tôi đang định gắp thì điện thoại của Hạ Trục vang lên liên tục.

Trên màn hình là cái tên: Thịnh Nghệ.

Tôi chợt nhớ ra, cạnh anh… đã sớm có người tốt hơn tôi.

Hạ Trục nghe máy.

Không kia nói gì, ánh mắt anh dần trở nghiêm túc.

“Ừ, tôi đến ngay.”

khi đi, tôi nhìn theo bóng lưng anh, khẽ gọi: “Hạ Trục, chuyện xưa là lỗi của em. nếu có gặp , hãy coi như người xa lạ… được không?”

Anh ngoái đầu nhìn tôi.

Yên, xin lỗi không phải là nói kiểu đó.” Anh rời đi.

Tôi lại, ăn phần cơm anh nấu.

Vừa nhai, vừa than thở: Nấu dở quá… Chứ không thì tại sao… nước mắt tôi lại rơi?

11

Hôm , tôi thay một bộ đồ mới, đến thăm mẹ.

Bà đang cầm một cuốn sách đọc, cả người toát lên vẻ dịu dàng, điềm tĩnh.

Tôi lại gần, khẽ gọi: “Mẹ…”

Bà ngẩng lên, vừa nhìn thấy tôi, nụ cười liền lan ra nơi khóe mắt.

“Yên Yên đến rồi à, dạo lại gầy đúng không? Lại không chịu ăn uống đầy đủ sao con?”

Tôi mép giường, nắm tay bà, lắc đầu.

nào mẹ cũng nói vậy, con có gầy .”

Bà xoa nhẹ mu bàn tay tôi, khẽ hỏi: “Mẹ nghe Quan Ngọc nói… con gặp lại Hạ Trục rồi?”

Tôi sững người, không trả lời thế nào.

Bà khẽ thở dài, đôi mắt ánh lên những giọt lệ.

“Mẹ và con đó đã sai rồi… Giờ lại kéo con cùng. Con có còn hận chúng ta không?”

Nước mắt tôi cứ thế rơi , không cách nào kìm lại.

Tôi nghẹn ngào, chỉ có ra sức lắc đầu. Tôi hận họ.

suốt bốn đại học ở trong thành phố, tôi và họ cãi suốt.

Nhưng rồi, thị sụp đổ chỉ trong một đêm. tôi bị cảnh sát bắt đi. Khoảnh khắc đó, tôi đã nghĩ gì?

Tôi nghĩ đến chuyện mấy hôm còn cãi vì chuyện liên hôn nhà họ Hứa.

Câu cuối cùng tôi nói ông ấy là: “Đừng hòng sắp đặt cuộc đời của con.”

Nói chuyện mẹ thêm một , bà lại không kiểm soát được cảm xúc. Cuốn sách dày đập thẳng vào trán tôi.

Bát canh tôi mang theo bị hất ngược lên người.

Dù đã nguội, nhưng lớp dầu mỡ sền sệt vẫn dính vào da thịt… như mãi mãi không rửa sạch.

“Cút đi! Cút hết cho tao! Tất cả là tại mày hại mày! Mày đi chết đi!”

Mẹ bị y tá giữ chặt lại, nhanh chóng bị cột vào giường, lặp lại đúng quy trình mỗi lần tôi đến thăm bà.

Tôi nhắm mắt lại.

Đến khi mở ra, mặt đã nhòe nhoẹt cả rồi. Tôi nhặt cuốn sách, đặt lại ngay ngắn ở đầu giường.

“Mẹ à… lần con lại đến thăm mẹ.”

Nói xong, tôi chân nặng trĩu ra khỏi phòng bệnh.

12

Tôi về đến nhà thì đã là nửa đêm.

cửa nhà có một người đang , đầu, trông như một chú chó nhỏ lang thang không nơi nương tựa.

Nghe thấy tiếng thang máy mở ra, Hạ Trục lập tức ngẩng đầu.

Anh lao đến ôm chầm tôi, người còn phảng phất mùi rượu.

Giọng anh nghẹn lại, run rẩy: “A Yên, em đi vậy? Em không có ở nhà… Em đi mất rồi…”

Anh vùi đầu vào hõm cổ tôi, hơi thở nóng rực, cả nước mắt cũng vậy.

“Em rõ ràng ra ngoài khi trời mưa. Em nơi bẩn thỉu, hỗn độn… Cũng nấu ăn.Em đang giận anh vì anh không tìm được em sớm đúng không? Anh xin lỗi… là lỗi của anh… Đừng đi , được không?”

Tôi bị anh ôm , cả người mệt mỏi rã rời.

Tôi anh đang say… say đến không còn tỉnh táo. Tôi định đẩy ra, nhưng lại không nỡ.

Không nỡ rời khỏi vòng tay mềm yếu , không nỡ tỉnh khỏi chút dịu dàng sót lại.

Chỉ một giây thôi. Chỉ thêm một giây.

… e là không còn cơ hội .

Thang máy lại mở.

Một giọng đàn ông lười biếng vang lên: “Anh Hạ, gọi em lên làm gì thế? Gọi cho chị dâu mãi không được…”

Giọng nói quen tai.

Tôi quay đầu lại… quả nhiên là .

“Trời đất!”

13

phút .

Hai người họ cạnh trên ghế sofa nhà tôi. gằm mặt, cả người toát ra vẻ tội lỗi.

Còn Hạ Trục thì không hề chột dạ.

Anh nắm chặt tay tôi như sợ tôi bỏ chạy.

“Nhà giá rẻ? Con trai chủ nhà?”

ngẩng phắt đầu, chỉ tay vào Hạ Trục, nói như bắn súng liên thanh: “Chị dâ… À, cô , là anh Hạ xót chị mới bày ra màn kịch đấy. Em nói thật nhé, căn nhà anh ấy mua mấy rồi. Tự tay sửa sang thứ một, chỉ mong một ngày chị sẽ dọn vào sống.”

Tôi im lặng.

Nhưng trong… lòng như đang rung lên dữ dội.

Tôi tưởng rằng, kết cục tốt nhất giữa tôi và anh là quay lưng thành người dưng.

Nhưng chuyện, hành động đều đang nói tôi… Hạ Trục vẫn còn nhớ tôi.

bị đuổi đi.

Chỉ còn lại Hạ Trục, đối diện tôi, ánh mắt ngập ngừng, không rõ là do rượu hay do cảm xúc.

Tôi thở dài, mệt mỏi hỏi: “Hạ Trục, rốt cuộc anh muốn gì? Anh quên rồi sao, đó em đã làm gì anh?”

Anh lắc đầu, rồi lại gật đầu.

“A Yên, anh nhớ em. Hôm đó gặp lại em… Anh chỉ là giận vì em giả vờ không quen , mới cố ý nói như vậy. Anh Thịnh Nghệ… chỉ là hợp tác làm ăn thôi.”

Anh chớp mắt chậm rãi, ánh mắt lấp lánh nước. Tôi không ngờ, từ khi nào… anh lại hay khóc đến thế.

“Anh chưa trách em. Hồi đó, cả nhà anh dọn đến Viễn Thành, thuê nhà, anh tìm … Ở cũng có người giúp đỡ. Là em đúng không?”

“Anh hiểu, em chia tay anh là đúng. đó anh chẳng có gì cả. mẹ em chắc chắn sẽ không yên tâm để em ở một người như anh.” Giọng anh khàn đặc, viền mắt đỏ hoe.

“Giờ thì anh có tất cả rồi… Em còn muốn anh không?”

Tôi rút tay mình ra khỏi tay anh.

Nhìn vào mắt anh, tôi thấy một Yên rất đỗi bình tĩnh.

“Hạ Trục, em đã không còn là đại tiểu thư nhà họ xưa . Anh chỉ đang bị quá khứ trói buộc thôi. Hãy tiếp đi. Phía có người tốt hơn đang đợi anh.”

“Em sẽ chuyển đi. Mong anh… Đừng làm phiền cuộc sống của em .”

Tùy chỉnh
Danh sách chương