Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9f8qKa506B

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Ta bị Thái tử Sở Hành nhận nhầm thành tỷ tỷ ruột, chỉ sau một đêm điên đảo mà mất đi trong sạch.

Vậy mà rốt cuộc chẳng có danh phận nào.

Thế nên ta trở thành lão cô nương không ai dám cưới.

Về sau, Thất hoàng tử Sở Dục, kẻ què chân ốm yếu, đã đến tuổi thành thân.

Thái tử Sở Hành bỡn cợt nói:

“Bổn vương thấy Thất đệ què kia sắp bệnh chết, ngươi gả qua đó, may ra còn xung hỉ được.”

“Một kẻ không ai dám lấy, một kẻ không ai dám gả, kể cũng xứng đôi.”

Nào ngờ, ta lại nghiêm túc gật đầu:

“Được, ta gả.”

Thái tử sững sờ, bóp vỡ chén trà trong tay.

“Ngươi… nói cái gì?!”

01

Trong buổi cung yến, Thái tử Sở Hành trúng dược.

Y thở dốc, đè ta xuống giường, kéo ta vào cơn mê loạn hoang đường.

“Ngoan, cô sẽ thương yêu ngươi.”

Ta đau đớn cầu xin, nước mắt chảy cạn, toàn thân run rẩy.

Nhưng đẩy sao cũng không thoát được.

Tiếng khóc khản đặc tan vào gió đêm, biến mất nơi hoàng hôn đen kịt.

Rất lâu sau, lúc ý thức mơ hồ, ta run giọng hỏi y:

“Điện hạ… người có nhìn rõ ta là ai không?”

Động tác của y thoáng ngừng, ngước mắt nhìn ta.

Trong đôi mắt mờ mịt dục tình của y chợt ánh lên một tia trong sáng.

Một nụ hôn nhẹ rơi lên trán ta.

Y khẽ gọi: “Tố Tố…”

Thanh âm khàn đặc, vấn vít mê ly.

Đáng tiếc, đó lại là tên của tỷ tỷ ta, Thẩm Tố Vi.

Dù ta từng cùng y thanh mai trúc mã, tình cảm thắm thiết từ nhỏ.

Nhưng bây giờ, người trong lòng y lại chính là tỷ tỷ ta.

Còn khi y nhìn ta, chỉ thấy căm ghét và hận thù.

Chúng ta… vốn không nên thành ra cớ sự này.

02

Năm ta mười bốn tuổi, man di xâm phạm, Sở Hành lĩnh mệnh ra trận.

Trước ngày y khởi hành, y nâng mặt ta lên:

“Nhân Nhân, đợi ta đánh hạ mười sáu thành Bắc Cương, mang về làm sính lễ cho nàng, được không?”

Ta đỏ mặt gật đầu.

Nhưng ba tháng sau, quân báo truyền về.

Sở Hành mất tích trong sa mạc, sống chết chưa rõ, tiền tuyến cũng liên tiếp bại trận.

Vì lo lắng quá độ, một hôm ta ở phòng của mẫu thân dâng trà vấn an, bỗng trước mắt tối sầm, hộc máu không ngừng.

Ta vốn mang bệnh tim bẩm sinh.

Đến mười tám tuổi ắt trải qua một lần sinh tử.

Nếu bình an vượt qua, về sau sẽ không còn nguy hiểm đến tánh mạng.

 Để chữa bệnh, ta được đưa đến tịnh tu ở chùa Tĩnh Quan trên núi, theo sư thái Tĩnh Ngôn tu hành.

Trước khi lên núi, ta viết một phong thư.

Là để lại cho Sở Hành.

Trong thư, ta giãi bày lý do và gửi trả lại tín vật đính ước y đã trao.

Nếu y không thể quay về.

Ta nguyện nửa đời còn lại vì y thắp đèn lễ Phật, tụng kinh phù hộ.

Nếu y trở về, nếu y đồng ý đợi ta năm năm…

Vậy thì đến khi ấy, chúng ta sẽ nối lại duyên xưa.

Nhưng Sở Hành không đồng ý.

Đến khi ta vượt qua cửa tử, mười chín tuổi xuống núi trở về kinh, lần đầu gặp y…

Lại hay tin y đã phải lòng tỷ tỷ ta.

03

Chưa đầy nửa tháng sau khi ta hồi kinh, gặp đúng ngày lễ Thần Hoa.

Hôm ấy, nam thanh nữ tú đều cài hoa, dạo phố, thả hoa đăng trên sông, ngắm pháo hoa, cúng tế Thần Hoa.

Phố dài người đông, náo nhiệt vô cùng.

Tỷ tỷ trang điểm chải chuốt, còn ta chỉ ngồi ngơ ngẩn nhìn nàng.

Năm năm trên núi, ta xa cách trần thế.

Giờ mới trở lại phủ, tất cả đối với ta đều lạ lẫm.

Tỷ tỷ thoáng thấy vẻ mất mát của ta trong gương.

Nàng bèn kéo tay ta, vui vẻ nói:

“Nhân Nhân, muội vốn hoạt bát, ưa náo nhiệt nhất còn gì.”

“Tối nay, hãy theo tỷ ra ngoài dạo chơi nhé.”

Đến nơi rồi, ta thấy Sở Hành cũng có mặt.

Y vận trường bào, búi tóc mang ngọc quan, đầu cài một đóa hoa đỏ, tay cầm đèn hoa sen, vẫn giống hệt năm xưa.

Chẳng lẽ… y đang đợi ta ư?

Trái tim tịch mịch năm năm bỗng rộn ràng loạn nhịp.

Nhưng còn chưa kịp lên tiếng, tỷ tỷ đã vội buông tay ta.

Nàng chạy đến cạnh y, ngọt ngào cất giọng:

“Điện hạ ~”

Ta đứng im bần thần.

Tỷ tỷ quấn quýt lấy Sở Hành, chỉ về phía con sông hộ thành xa xa:

“Điện hạ, chúng ta qua kia thả hoa đăng được không?”

Nàng nhấc tay, lộ ra cánh tay trắng nõn và chiếc vòng ngọc bích xanh biếc trên cổ tay.

Chúng làm mắt ta đau buốt.

Đó là di vật của mẫu hậu Sở Hành, chỉ để dành cho Thái tử phi tương lai.

Cũng là tín vật đính ước mà ta đã trả lại trước khi lên núi.

Sở Hành dường như chẳng hay biết sự hiện diện của ta, chỉ dịu dàng chiều chuộng:

“Được.”

Trước lúc hai người rời đi, tỷ tỷ bỗng ngoái lại gọi:

“Muội muội.”

Nàng làm bộ lè lưỡi tinh nghịch:

“Ta với điện hạ đi chơi đây, muội đi một mình chắc không lạc chứ?”

Sở Hành bị nàng kéo đi.

Khi ấy y mới ngoảnh mặt nhìn ta một thoáng.

Ánh mắt lạnh lẽo, chẳng mảy may nồng nhiệt yêu chiều như khi nhìn tỷ tỷ.

Thì ra, những tháng ngày ta vắng mặt.

Họ đã trở nên thân thiết đến thế.

04

Thẩm Tố Vi và Sở Hành bỏ mặc ta, đi xa dần.

Ta vẫn đứng yên tại chỗ, chẳng bao lâu, đám đông xô đẩy vây kín quanh mình.

Sau lưng vọng đến những tiếng bàn tán râm ran:

“Ôi, đó chẳng phải Nhị tiểu thư nhà họ Thẩm hay sao?”

“Đúng rồi, nghe đồn năm xưa nàng còn đùa giỡn với tình cảm của Thái tử điện hạ, đúng là mắt mù!”

“Thái tử điện hạ tội nghiệp, khi mới từ chiến trường trở về, đã nhìn thấy bức thư đoạn tuyệt mà nàng ta gửi đến, đọc xong tức giận đến mức bệnh cũ tái phát, suýt chút không qua khỏi.”

“Cũng may còn có Đại tiểu thư họ Thẩm ngày đêm hầu hạ, không rời nửa khắc.”

“Thái tử điện hạ mới dần khá hơn, thành ra một mối lương duyên đẹp…”

“Phải, ban nãy ta còn trông thấy Thái tử với Đại tiểu thư sánh bước cùng nhau, chậc, quả là một đôi trời sinh.”

Thư đoạn tuyệt ư?

Ta chỉ để lại một phong thư giải thích rõ ngọn ngành, sao lại thành ra thứ khiến y coi xong giận đến thổ huyết, suýt mất mạng kia chứ?!

05

Những lời đàm tiếu và ánh mắt của người khác khiến ta như ngồi trên đống lửa.

Tùy chỉnh
Danh sách chương