Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/40UTa763ra
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Năm ta tròn mười tuổi, mẫu thân sinh đệ đệ.
Tổ mẫu lấy mười lượng bạc và bán ta cho bọn môi giới.
Ta bị dẫn đến trước một vị ca ca ốm yếu, thanh lãnh, huynh nhìn thấy ta thì nổi trận lôi đình.
Ta co ro cúi đầu, huynh trông thấy bộ dạng tội nghiệp ấy thì đành thở dài một hơi: “Thôi được, ngươi cứ tạm thời lưu lại trong phủ đi.”
Về sau, mẫu thân và phụ thân đến tìm ta, huynh ấy lạnh lùng che chắn cho ta ở sau lưng: “Minh Vương phủ chỉ có một Minh An Quận chúa, còn thiên kim của nhị vị thì bổn vương không biết.”
1
Mẫu thân sinh đệ đệ, ta rất vui mừng.
Hằng ngày ta giúp tổ mẫu giặt tã cho đệ đệ, thêu thùa y phục nhỏ.
Mặt mày tổ mẫu và mẫu thân lại suốt ngày lo âu ủ dột, lúc ăn cơm, tổ mẫu nhìn bát cháo không có lấy một hạt gạo mà thở dài nặng nề.
Tuy còn nhỏ nhưng ta cũng hiểu vì sao tổ mẫu và mẫu thân lại buồn phiền như vậy.
Thế nên khi tổ mẫu nhận mười lượng bạc rồi trao ta cho bọn môi giới, ta chẳng hé răng nửa lời, cứ thế lẳng lặng đi theo chúng.
Nghe tiếng mẫu thân khóc lóc gọi ta ở phía sau, ta hơi do dự muốn ngoái đầu nhìn nhưng người môi giới nắm tay ta nói: “Cô nương ngoan đừng mềm lòng, phúc phận của cô nương lớn lắm đấy. Chuyến đi này ắt sẽ hưởng vinh hoa phú quý không kể xiết.”
Có bạc rồi, mẫu thân và đệ đệ sẽ không phải sống khổ sở nữa.
Ta nghĩ đến đó thì nhoẻn miệng cười, bình tĩnh leo lên xe ngựa cùng người môi giới.
Xe ngựa lắc lư đưa ta đến trước một phủ đệ uy nghi, rộng lớn.
Ta không biết chữ trên bảng hiệu nên chỉ đành rảo bước theo người môi giới tiến vào trong.
Từ nhỏ đến giờ ta chưa từng thấy nơi nào lớn đến vậy, cây hoa ngọn cỏ bên trong đều khác hẳn bên ngoài.
Ta cùng người môi giới đến một sân viện tĩnh lặng, thoang thoảng mùi thuốc đắng.
Người môi giới cung kính quỳ xuống ngoài sảnh, ta cũng lơ ngơ quỳ theo.
Lão gia đi cùng chúng ta khom lưng, kính cẩn nói với bên trong rèm che: “Vương gia, đây là người mà Thế tử bảo mang đến.”
Một bàn tay tái nhợt vén màn lên.
Người từ trong bước ra đẹp rạng ngời đến mức làm ta nhất thời ngẩn ngơ không nói nổi.
Ta chưa học chữ bao giờ, chỉ có thể cảm thán vị ca ca ấy giống như hạ phàm từ trên trời.
Huynh khẽ nhướng cặp mày tinh xảo, lướt mắt qua gương mặt ngây dại của ta, trầm giọng hỏi: “Hắn có ý gì?”
Lão gia cúi đầu tựa như rất sợ hãi, hạ giọng: “Thế tử nói… nói là đưa người đến xung hỉ.”
Xung hỉ là gì, ta không rõ.
Trong phòng bỗng chùng xuống, tiếng hô hấp của vị ca ca đẹp đẽ kia nặng nề hơn.
Ta hiếu kỳ ngẩng đầu lên nhìn huynh ấy thì bắt gặp đôi mi mục như hoạ ấy giờ đã tối sầm.
“Cố Hành Chỉ, hắn giỏi lắm!”
Huynh giơ tay chỉ vào ta, hơi thở gấp gáp: “Đây là tìm cho bổn vương một nữ nhi hay sao!”
“Bảo hắn lăn đến đây cho bổn vương!”
Một tiếng quát lớn vang xuống, ta sợ co rụt cổ lại.
“Ngày hôm trước Thế tử đã đi Giang Châu, nói là có việc khẩn.”
Khuôn mặt vốn tái nhợt của huynh ấy dường như ửng lên đôi phần, trông càng thêm phần diễm lệ.
“Bổn vương thấy hắn chỉ mong bổn vương chết sớm ngày nào hay ngày ấy thì có!”
Mọi người trong phòng lặng thinh, vị ca ca đẹp đẽ đột nhiên giận dữ chỉ vào ta:
“Lôi nàng ra khỏi đây cho bổn vương!”
Ta nghe câu đó thì hơi hoảng, chống tay xuống sàn nhích tới gần huynh, ngửa mặt nài: “Đừng ném ta đi. Ta… ta biết giặt quần áo.”
Huynh cúi mắt đánh giá ta, thấy ta đang mặc áo ngắn rách nát, giày vải cũng thủng một lỗ.
Ta bối rối dùng tay níu vạt áo ngắn không vừa người, cúi đầu không dám lên tiếng.
Căn phòng im lặng trong chốc lát, ta cẩn thận nín thở.
“Thôi được, tạm cho ngươi ở lại phủ.”
Nói rồi huynh đứng dậy bước vòng qua ta đi ra ngoài, vạt trường bào sượt qua má ta thoảng mùi hương nhè nhẹ.
Ta được giữ lại trong phủ, người môi giới trước khi đi khỏi còn nói với ta: “Hầu hạ Vương gia cho tốt, cô nương phất lên chỉ trong nay mai.”
Vương gia là ai, có phải vị ca ca ấy không?
Huynh ấy tựa hồ đang lâm bệnh, quả đúng là cần có người chăm sóc.
Ta đứng trong căn phòng trống trải không một bóng người, buồn chán đến độ muốn thiếp đi.
Thế là ta dựa vào kệ bày hoa và sách, cuộn mình trên sàn, vì dưới đất lạnh nên ta bèn kéo màn dài phủ lên người mình.
Ta đang ngủ thiu thiu thì có người lay tỉnh.
Ta lờ mờ mở mắt, thấy vị ca ca đẹp đẽ kia đang sững sờ nhìn ta chằm chằm.
“Sao ngươi ngủ ở đây?”
Ta dụi mắt, đáp: “Ta đợi ca ca về.”
Huynh sững người lại, bật cười khẽ: “Ai cho ngươi gọi bổn vương là ca ca?”
Ta nghiêng đầu, thật thà nói: “Vì ca ca đẹp lắm.”
Huynh bật cười, tiếng cười nhẹ nhàng như dòng suối giữa núi non, êm tai đến cực độ.
Một luồng nhiệt ấm áp trùm lên người ta, thì ra là huynh cởi trường bào của mình khoác cho ta.
Trường bào phảng phất mùi hương nhẹ trên thân huynh, ta dùng má cọ cọ vào lớp lông ở cổ áo, bật cười thích thú.
“Ngươi tên gì?”
Huynh ngồi xổm, nhìn ta bằng ánh mắt ngang tầm.
Ta ngượng ngùng lắc đầu: “Ta không có tên, ở nhà mọi người gọi ta là Nha Đầu.”
Huynh giật mình, thần sắc dịu lại đôi phần, sau đó cẩn thận chỉnh thẳng vạt áo cho ta, nhẹ giọng nói: “Để ta đặt cho ngươi một cái tên, được chứ?”
Ta vui sướng ngước nhìn huynh, hớn hở: “Dạ, đa tạ ca ca.”
Huynh đứng dậy, đưa tay về phía ta.
Ta ngây ngốc ngẩng đầu nhìn lòng bàn tay sạch sẽ ấy, khẽ lùi lại: “Tay … tay ta bẩn.”
Huynh bèn quỳ xuống nắm lấy tay ta: “Ca ca không chê tay ngươi dơ.”
Cảm nhận được hơi lạnh từ tay huynh, ta liền dùng chút sức nắm chặt bàn tay ấy.
Huynh phát giác động tác của ta thì cúi đầu, ánh mắt như đang có điều thắc mắc.
Ta ngẩng đầu cười với huynh: “Ta sưởi tay cho ca ca.”
Huynh cười nhẹ rồi lắc đầu, dắt ta đến trước án thư.
Huynh cầm bút viết trên tờ giấy Tuyên ba chữ to, ta không biết nó là gì, chỉ thấy chữ viết thật đẹp.
“Tiêu Thì Diên, là tên của ta.”
Huynh ngẫm nghĩ một chút rồi lại viết thêm ba chữ.
“Tiêu Thì Chiêu.”
Huynh chỉ ba chữ phía dưới bảo ta: “Từ nay, ngươi liền theo họ ta, ngang hàng với ta, gọi là Tiêu Thì Chiêu.”
Từ đó, ta ở bên cạnh phòng của Tiêu Thì Diên.
Ta gọi huynh là ca ca, huynh gọi ta là Chiêu Chiêu.
2
Tiêu Thì Diên thích ngồi dưới hiên đọc sách, ta sợ quấy rầy huynh nên bèn cầm chổi quét sân.
Nghe tiếng động, huynh ngẩng lên, thấy ta đang cầm cây chổi còn cao hơn người thì bất đắc dĩ nói: “Muội quét sân làm gì?”
Ta luống cuống ôm cây chổi giải thích: “Tổ mẫu muội bảo trong nhà không nuôi kẻ rỗi việc.”
Huynh nhẹ nhàng thở dài rồi đứng dậy đi đến trước mặt ta, gạt cây chổi ra, nắm tay kéo ta vào phòng và rửa tay cho ta.
Bàn tay khô nứt của ta được nước ấm xối qua, huynh chẳng chút chê bai mà cẩn thận chùi sạch từng ngón.
Ta không kiềm được mà nức nở.
Tiêu Thì Diên lau nước mắt cho ta, giọng nói ôn hòa chẳng giống người trần gian vang lên: “Sao lại khóc?”
Ta cúi đầu không chịu đáp, mặc kệ nước mắt tuôn rơi.
Huynh khụy gối ngồi ngang tầm mắt ta, đưa tay ôm ta vào lòng rồi khẽ vuốt lưng an ủi.
“Chiêu Chiêu, quên chuyện trước kia đi.”
“Hiện tại muội tên Tiêu Thì Chiêu, muội có ca ca.”
“Có ca ca ở đây, sau này sẽ không để muội phải chịu nửa phần ấm ức.”