Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/40UTa763ra
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta bật cười: “Thế tử ca ca và ca ca của ta tính tình chẳng giống nhau.”
“Được rồi,” Cố Hành Vi ngó nhìn sắc trời ngoài cửa sổ rồi trườn xuống khỏi giường, “ngươi mau về đi, kẻo Minh Vương lại đến đòi người.”
Khi ta về đến nhà, Tiêu Thì Diên vẫn đang bận rộn trong thư phòng.
Thân mình huynh đã dần khởi sắc nên công việc cũng nhiều thêm.
Thấy huynh đang chăm chú đề bút, ta không nỡ quấy rầy, bèn nhẹ nhàng vào lấy một quyển sách ngồi bên cạnh ghế huynh để đọc.
Dưới mông đã có đệm lót, lại thêm nắng xuân ấm áp khiến người ta buồn ngủ.
Ta vừa đọc vừa thiếp đi lúc nào không hay.
Ta bị đánh thức bởi tiếng tranh luận của một nhóm người.
Trước bàn huynh dựng một tấm bình phong, trên mình ta đắp chiếc trường bào của huynh.
Huynh đang uống trà và cùng một nhóm người đàm luận sau tấm bình phong.
Ta lơ mơ nắm lấy ngón tay huynh lắc lắc.
Tiêu Thì Diên liếc sang nhìn rồi khẽ nắm ngược tay ta, tay kia dịu dàng xoa đầu ta, tựa hồ vỗ về.
Ta ngoan ngoãn mặc huynh nắm tay, ngồi im đợi huynh bàn chính sự xong.
9
“Bị họ đánh thức à?”
Tiêu Thì Diên đưa tay đỡ ta ngồi dậy, chừa nửa tấm đệm ghế cho ta.
Ta lắc đầu, trước mắt chợt bị thu hút bởi một chồng sách trên bàn.
“Đó là gì vậy?”
Huynh cau mày muốn che tập sách ấy đi.
Ta tóm lấy một góc, rút cuốn sách ra.
“Ở kinh thành, tiểu thư họ Lý, mười sáu tuổi, thứ nữ trong nhà.”
“Ở Giang Châu, cô nương họ Vương, mười bảy tuổi, đích nữ.”
“Họ Tằng ở Phạm Dương, mười lăm tuổi, xếp thứ tư trong nhà.”
…
Cả một cuốn toàn là tranh vẽ và thông tin về các tiểu thư nhà quyền quý.
Ta đặt sách xuống bàn có phần mạnh tay khiến sách va vào mặt bàn phát ra tiếng đục nặng nề.
Trong thư phòng bỗng chốc tĩnh lặng, ta ngước mắt nhìn huynh, giọng thoáng nghèn nghẹn: “Ca ca muốn nạp Vương phi rồi ư?”
Huynh nhíu mày, chưa kịp mở lờithì ta đã giành nói: “Nếu ca ca thành thân, sau này ta nhất định tôn kính Vương phi như kính trọng ca ca, quyết không tùy hứng để Vương phi buồn bực.”
Huynh gõ nhẹ lên trán ta, bật cười: “Nha đầu ngốc, sợ ca ca lấy Vương phi rồi không cần muội nữa ư?”
Vừa nghe đến “không cần muội nữa”, nước mắt ta liền không kìm được mà tuôn ào ạt.
“Ca ca đừng bỏ rơi muội.”
Ta sụt sịt, nước mắt như chuỗi hạt đứt cứ rơi mãi không ngừng.
Huynh lấy khăn lụa chấm nước mắt cho ta, cười khẽ: “Bao giờ ca ca nói sẽ bỏ rơi muội?”
Ta nức nở: “Vừa rồi huynh rõ ràng bảo lấy Vương phi rồi sẽ không cần muội nữa.”
Huynh nhướn mày, cười trêu: “Nếu ca ca thật sự thành thân, vậy Chiêu Chiêu phải làm sao đây?”
“Chiêu Chiêu phải dọn khỏi viện của ca ca, không thể ngày ngày ở bên ca ca, cũng không thể cùng ca ca ăn cơm, càng không được giữa đêm sấm chớp cầm gối sang tìm ca ca.”
Huynh nói đến đây thì nhếch mắt nhìn ta, nở nụ cười ranh mãnh: “Chiêu Chiêu phải làm thế nào bây giờ?”
Ta đờ ra.
“Chiêu Chiêu… biết làm thế nào?”
Ta nức nở, mang theo nước mắt hỏi huynh.
Chân mày huynh ôm đầy ý cười, ôn tồn bảo: “Chiêu Chiêu thử nghĩ cách xem, ca ca vừa không thể không có Vương phi, lại cũng không thể không có muội.”
“Chiêu Chiêu phải nghĩ cho kỹ.”
10
Mãi đến ngày ta cử hành lễ cập kê, ta vẫn không tìm được biện pháp nào hay.
Lễ cập kê cầu kỳ phức tạp, Minh Vương phủ lần đầu tưng bừng đến vậy.
Tiêu Thì Diên cho xây trạm phát cháo tại bốn cửa thành khắp đô thành với danh nghĩa của ta, hễ cô nương nào cùng tuổi với ta đều được tặng một chiếc trâm bạc.
Quy mô như thế khiến biết bao người phải trầm trồ.
Khi ta khoác lễ phục tay rộng, đội mũ cài trâm bước ra, ta rõ ràng nhìn thấy trong mắt huynh một thoáng ngỡ ngàng và hạnh phúc.
Tiêu Thì Diên chọn cho ta biểu tự là Ninh An.
Huynh nói, mong ta một đời an vui, không bệnh không đau.
Nghi thức vừa xong thì liền có thánh chỉ ban xuống Minh Vương phủ.
Hoàng đế phong ta làm Minh An Quận chúa, ban thực ấp ba nghìn hộ.
Huynh bảo, đó cũng là một phần quà huynh dành cho ta.
“Ca ca muốn Chiêu Chiêu trở thành tiểu cô nương vui sướng nhất trên đời này.”
Ta cười ôm cánh tay huynh làm nũng: “Chỉ cần có ca ca, Chiêu Chiêu chính là tiểu cô nương hạnh phúc nhất thiên hạ.”
Dẫu ta không phải muội muội ruột của huynh nhưng từ nhỏ đã trưởng thành trong Minh Vương phủ, nay thêm phong hào, tước vị, lại kèm binh quyền trong tay huynh, trong một thời gian ngắn ta đã trở thành đối tượng bao đại tộc lắm thế lực tranh nhau kết thông gia, chẳng kém gì ca ca.
Người đến cầu thân nối nhau dẫm bước vào Minh Vương phủ, sắc mặt huynh ngày một khó coi, chỉ còn thiếu nước bế môn từ chối.
“Muội muốn tìm nam nhân như thế nào?”
Cố Hành Vi đã đính ước với biểu ca nàng, người rất tốt, nàng cũng hài lòng.
Ta ngẫm một lát, đáp: “Phải đối tốt với ta giống như ca ca, phải ôn hòa như ca ca, những gì ca ca biết thì chàng cũng phải biết…”
“Khoan!”
Cố Hành Vi nhăn nhó như bị đau đầu, bảo ta ngừng lại: “Hay ngươi gả luôn cho ca ngươi đi.”
Tim ta hẫng một nhịp, nói năng lắp bắp: “A Vi, ngươi… đừng nói bừa!”
Cố Hành Vi nghi hoặc nhìn ta hồi lâu, rồi thở dài, ra chiều già dặn: “Cô nương trẻ, ngươi có biết thích một người là cảm giác thế nào không?”
Ta lắc đầu.
“Không gặp thì nhớ, gặp rồi tim đập nhanh, biết đau lòng vì người ấy, muốn dính lấy nhau không rời.”
Nàng xả một tràng, sau đó hỏi ta: “Nhắc đến điều đó, ngươi nghĩ đến ai?”
Ta cứng họng, hé môi nhưng không dám nói tên ấy.
Trong đầu chỉ hiện lên gương mặt Tiêu Thì Diên đang nhìn ta mỉm cười.
11
Ta như kẻ mất hồn quay về phủ, không để ý bầu không khí dường như căng hơn bình thường.
“Quận chúa, Vương gia mời người ra chính sảnh.”
Ta gật đầu, theo bản năng đi về hướng chính sảnh.
“Nha đầu! Nha đầu! Đúng là nha đầu nhà ta!”
Ta ngây người, trông thấy một đôi phu phụ tuổi trung niên tiều tụy đang nôn nóng bước đến gần.
“Nha đầu, phụ thân cuối cùng cũng tìm được con, mau theo phụ thân về nhà đi.”
Người đàn ông trung niên nắm tay ta, mừng đến nỗi nói chẳng thành câu.
“Nha đầu, là nương sai rồi, nương không nên trơ mắt nhìn ngươi bị tổ mẫu bán đi như vậy, con hãy thứ lỗi cho nương.”
Khuôn mặt người phụ nữ trung niên ấy vẫn là dáng vẻ mệt mỏi yếu đuối ta từng biết, ta bối rối không biết làm sao.
“Phu nhân nhận nhầm người rồi, nàng là muội muội của bổn vương, là Minh An Quận chúa.”
Ta được Tiêu Thì Diên che chở sau lưng, trên gương mặt huynh không còn vẻ ôn hòa quen thuộc, nói chuyện với giọng điệu lạnh lẽo.
Huynh dắt tay ta lên ghế chủ tọa.
“Đó chính là Nha Đầu!”
Người phụ nữ trung niên nhất quyết nhìn ta nói.
Tim ta run lên, nắm chặt tay ca ca.
“Nếu nhị vị vẫn muốn tìm thiên kim của mình, bổn vương có thể tặng một vạn lượng bạc.”
Câu nói nhẹ tênh của huynh khiến hai người kia nhất thời á khẩu.
Họ cầm số bạc ca ca cho rồi rời đi.
Một mình ta ngồi bên cửa sổ, lặng lẽ ngắm mầm non vừa nhú trên cành cây.
“Chiêu Chiêu không vui?”
Tiêu Thì Diên tiễn người xong thì lẳng lặng đứng cạnh ta.
“Ca ca…”