Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g0gXRoW4H
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Lại cái khí áp nguy hiểm đó tràn đến.
Tôi hít sâu một hơi, ngẩng đầu: “Cậu đánh…”
“Bộp.”
Tôi ôm trán rên lên vì đau.
Phó Dã thì ôm cằm, thở dốc nhẹ.
Kỳ lạ hơn là, cậu ta lại cắn phải môi, chảy máu tí xíu.
Trong chưa đầy một tuần, môi cậu ta hai lần dính đòn.
Chúng tôi vừa bước ra cửa.
Đám bạn học đang hóng ở ngoài trừng mắt nhìn tôi. “Anh Dã lại bị cưỡng hôn rồi!”
“Đúng là không thể coi thường con gái!”
“Phải phải phải, không thể coi thường Tống Dao được! Thầm yêu nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng nhịn không nổi rồi!”
“Nhìn bên ngoài tưởng bánh bèo, hóa ra lại dữ dằn thế đấy.”
“…”
8
Dường như Trần Yến Sơ không còn tức giận chuyện hôm trước nữa.
Lý do là vì cậu ấy hẹn tôi đến thư viện, nhưng vừa gọi điện thì đầu dây bên kia lại vang lên giọng của Phó Dã:
“Đau quá, cậu thổi nhẹ giúp tôi đi.”
Hơi thở của Trần Yến Sơ trở nên bất ổn, ngừng lại một nhịp rồi nói: “Làm phiền rồi.”
Làm phiền cái gì?
Tôi còn đang lo giữ cái mạng nhỏ của mình đây, nào còn tâm trí học với hành.
Bây giờ tôi đang bôi thuốc cho vết thương ở mép miệng của Phó Dã.
Ban đầu là y tá định xử lý cho cậu ta.
Nhưng Phó Dã rõ ràng là kiểu bệnh nhân rất khó chiều.
Lúc thì chê người ta trang điểm đậm, lúc lại bảo không quen người khác đứng gần.
Làm ơn, người ta trang điểm đậm thì liên quan gì tới việc bôi thuốc cho cậu?
Nhưng mà… dáng người cao to, nhìn đã thấy không dễ chọc.
Y tá tức muốn khóc mà chẳng dám nổi nóng với cậu ta, đành trừng mắt lườm tôi như muốn nói: “Em không quản được à?”
Tôi quản nổi mới là lạ đấy!
Bị ánh mắt đè nén đến mức phát ngượng, tôi lại chính là kẻ đầu sỏ gây ra chuyện, đành miễn cưỡng lên tiếng: “Để em bôi thuốc cho cậu ta đi.”
Không gian xung quanh im phăng phắc.
Phó Dã gật đầu: “Được.”
Cậu ta khẽ mấp máy môi: “Cảm ơn cậu.”
Tôi: “?”
Tôi ngồi chờ mãi mới nghe được câu này đó.
Cô y tá nhìn tôi bằng ánh mắt mơ hồ mang theo chút mờ ám, cảm thán: “Bây giờ người trẻ yêu đương sớm thật đấy.”
9
Một người anh em thân thiết của Phó Dã đột nhiên chủ động nhắn tin cho tôi: “Chị ơi, chị dùng cách gì thu phục được anh Dã thế ạ?”
Tôi vội vàng giải thích chuyện môi bị thương là do tai nạn, không phải cố ý.
“Em hiểu, em hiểu mà, không cần nói đâu.”
“Hồi xưa sư thầy ở chùa còn bảo anh ấy kiếp này định sẵn là FA cơ.”
“Dạo này anh ấy cười tươi thấy rõ, ngay cả lúc đánh tụi em còn nhẹ tay hơn trước.”
Tôi bắt đầu thấy bất an.
Mọi chuyện dường như đang rẽ sang một hướng hoàn toàn không thể kiểm soát.
Nhất là tối hôm đó, khi lướt story WeChat, tôi thấy Phó Dã đăng một loạt ảnh mới.
Cậu ta đang ở phòng gym, mặc áo ba lỗ đơn giản, lộ ra cơ bắp săn chắc và những đường nét hoàn hảo.
Thân hình đúng là không tệ…
Điều lạ là, chỉ có hai người xem được ảnh, không ai like, không ai bình luận.
Đối tượng có thể xem: chỉ mình tôi.
Tôi bật chăn dậy, hét lên: “Thôi xong rồi!”
Bạn cùng phòng ngơ ngác: “Trời sáng rồi à?”
Tôi đáp: “Không phải, là cậu ta đang yêu rồi đó!”
Theo suy đoán của tôi, Phó Dã là kiểu con trai ít tiếp xúc với con gái, bỗng dưng gặp phải một người mạnh dạn hôn cậu ta, sau đó liền ngày đêm tương tư.
Nhưng đó chỉ là nhân cách mà tôi tự xây dựng.
Nếu cậu ta biết tôi không phải muốn hôn cậu ta, mà là…
Muốn hôn Trần Yến Sơ…
Thì tiêu đời.
Tôi trằn trọc suy nghĩ, trưa hôm sau vừa hay xem được một bộ phim thần tượng.
Tôi mua một đống đồ ăn vặt, tìm đến một người anh em thân với Phó Dã, khổ công điều tra xem cậu ta ghét kiểu con gái nào.
“Anh Dã ghét nhất kiểu con gái suốt ngày khóc lóc, cứ động tí là giận!”
“Anh ấy không kiên nhẫn với con gái, ngay cả em gái ruột cũng bị dọa khóc ấy.”
“Em theo anh ấy bao lâu rồi, đương nhiên hiểu rõ nhất!”
Cuối cùng cũng biết được cách khiến Phó Dã ghét tôi, tôi nghiêm túc ghi chép, còn dặn đi dặn lại: “Hôm nay nhớ đừng kể gì với anh Dã nhé!”
Cậu ta gật đầu rất chân thành.
Sau đó quay đi, rút điện thoại ra: “Anh Dã ơi, hôm nay có người hỏi em nhiều chuyện liên quan đến anh lắm!”
“Hả? Là ai đấy?”
“Chị ấy bảo em đừng nói. Chắc là vì hôm trước lỡ hôn anh nên xấu hổ đấy.”
Tôi ôm trán đau khổ.
Trời ơi, cứu con.
10
Khi tôi còn đang rối bời không biết phải làm gì thì đột nhiên nhận được một tin nhắn lạ: “Tránh xa anh ấy ra, nếu không thì cô đẹp cũng vô ích.”
Tôi: “Cô là ai?”
Cô ta: “Tôi lớn lên cùng anh ấy từ nhỏ, tôi hiểu rõ tính cách của anh ấy nhất. Anh ấy sẽ không ở bên cạnh cô đâu.”
Quả nhiên, y như trong mấy tiểu thuyết ngôn tình, nam chính kiểu gì cũng có một cô thanh mai trúc mã xinh đẹp bên cạnh.
Đúng là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi.
Cô ta tiếp tục đe dọa tôi: “Nếu tôi còn thấy cô xuất hiện cạnh anh ấy, cô mà dám đụng vào ngón tay anh ấy thì tôi sẽ khiến cả hai tay của cô thành phế!”
“Tôi nói được thì sẽ làm được. Cô còn mơ tưởng gì nữa? Nếu cần bồi thường, tôi có thể cho cô.”
Wow.
Ngầu đấy.
Mắt tôi sáng lên, vội vàng nhắn lại: “Được được được, tôi sẽ không làm gì cả. Tôi chỉ muốn hỏi… cô có thể nhanh chóng dắt anh ấy đi luôn không? Tôi hứa sẽ không xen vào.”
Cô ta: “???”
Cô ta: “Cô tốt nhất đừng giở trò.”
Cuối cùng Phó Dã cũng được “dắt đi”.
Tôi ôm chăn, yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Nhưng không ngờ mấy ngày sau, Phó Dã vẫn đều đặn xuất hiện dưới ký túc xá của tôi, thu hút không ít ánh nhìn.
Tôi chịu hết nổi, lập tức liên hệ với cô gái kia: “Khi nào thì cô mới bắt đầu hành động? Cầu xin cô đẩy nhanh tiến độ.”
Một lúc lâu sau cô ta mới trả lời: “Dạo này anh ấy vẫn ở bên tôi suốt mà. À phải, tôi còn chưa cảm ơn cô chuyện trước đây. Chuyện hiểu lầm giữa tôi và anh ấy năm đó… có thể nói là nhờ cô mà tụi tôi làm hòa.”
Làm hòa?
Ơn nghĩa?
Tôi ngẩn người.
“Người cô nói không phải là Phó Dã, mà là Trần Yến Sơ?”
Cô ta: “Ừ, là anh ấy đó. Phó Dã là ai tôi còn chưa nghe tên bao giờ.”
Tim tôi chùng xuống.
Tôi lập tức ấn chặn ở góc phải màn hình.
Rồi xóa toàn bộ ký ức về Trần Yến Sơ ra khỏi lòng mình.
Ba lần dốc lòng giúp đỡ, cuối cùng cũng chỉ là sai người mà thôi.
11
Phó Dã từ bậc thang bước xuống, đưa cho tôi chai nước khoáng.
“Cậu đang nghĩ gì thế?”
“Tôi đang nghĩ về cậu.”
Cậu ta bỗng nghẹn lời, yết hầu khẽ động: “Nghĩ… về tôi cái gì?”
Tôi giật mình hoàn hồn, chạm phải ánh mắt rực lửa của cậu ta.
Dạo gần đây, chân phải của Phó Dã bị chấn thương nhẹ, bác sĩ bảo nên nghỉ ngơi, nhưng vì muốn cổ vũ cho tôi trong đại hội thể thao mà cậu ta vẫn cố gắng đến cổ vũ.
Một người bạn ghé sát tai tôi thì thầm: “Chính là lúc này! Thể hiện sự dịu dàng của cậu đi!”
“Cố lên! Hốt luôn nam thần Phó đẹp trai nào!”
“Tin tớ đi, ngay lúc này mà cậu nói với cậu ấy là đau lòng vì vết thương của cậu ấy, đảm bảo cậu ta sẽ yêu cậu chết mê chết mệt luôn!”
Tôi như thể bừng ngộ, gật đầu nghiêm túc: “Có lý!”
Người bạn kia giơ ngón tay cái tán thưởng rồi ngay lập tức há hốc miệng thành hình chữ O.
Vì tôi không chỉ tỏ vẻ dịu dàng…