Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Lục Chấp khi đó đang chấm mực tô màu cho bức hoạ chân dung ta, nghe xong không biểu lộ gì, nhàn nhạt đặt bút xuống, phân phó:
“Chuẩn bị xe, .”
cấm đèn đuốc sáng trưng, vừa tới gần cửa liền nghe thấy tiếng khóc xé ruột.
“Bệ ! người, người tha cho thần !”
Lâu Ngọc Thanh đâu chút nào vẻ cao đoan trang trước, đầu tóc rối bời, bị đè xuống đất, nước nước mũi tèm lem, gào khóc cầu tha mạng:
“Bệ ! Thần đang mang long thai mà!”
Cảnh Hành mày điềm tĩnh, tay nắm chuôi kiếm, từng bước ép sát, ánh gắt gao dán chặt ngón tay út của nàng ta:
“A Tinh thiếu một đốt xương ngón út. Thanh nhi, nàng ngoan ngoãn dâng tay đây, trẫm lập tức sắc phong nàng làm phi, được chăng?”
Ta chưa từng thấy hắn như vậy, như lệ quỷ địa ngục bò lên, điên loạn đến mất hết tính, vì đống hài cốt giả kia thiếu mất một đốt xương.
Ta thất vọng đến cùng cực.
Không hiểu sao một thiếu niên từng mang chí lớn vì nước vì dân hóa thành nông nỗi hôm nay.
Lục Chấp đứng nơi xa lặng lẽ quan sát, mãi đến khi Cảnh Hành giơ kiếm sắp chém xuống, hắn mới chậm rãi lên tiếng:
“Bệ , vi thần tìm được vị đạo sĩ người cần. Hiện đang đợi ngoài …”
Chưa dứt lời, Cảnh Hành buông kiếm, giọng khàn đặc mà vội vã:
“Mau truyền hắn !”
19.
Cảnh Hành đích thân tận cửa nghênh đón đạo sĩ.
Lục Chấp thì không đi theo, mà đưa nhìn về phía Lâu Ngọc Thanh, phân phó người đỡ nàng ta dậy.
Nàng được đưa nhỏ nghỉ ngơi, Lục Chấp không né tránh, bước theo.
Tấm bình phong ngăn cách nội thất, giọng trẻo của hắn xuyên qua tầng lụa mỏng:
“Nương nương và Nhị cô nương, quả thật diện mạo tương đồng kinh ngạc.”
Lâu Ngọc Thanh ánh khẽ động, như quyết tâm, nghiêng đầu để lộ nửa dưới ánh nến.
Tia sáng chập chờn chiếu lên làn da trắng mịn như sứ của nàng ta.
“Đại , thần nơi khác… giống trưởng tỷ hơn nữa.”
Giọng mang theo vài phần mê hoặc, “Ngài muốn xem thử không?”
Ta cảm thấy ghê tởm.
Lâu Ngọc Thanh đúng rất giống ta, nhất góc nghiêng, chẳng khác gì đúc một khuôn.
Qua lớp sa mỏng lờ mờ, giống như ta đang quỳ đó, mời mọc Lục Chấp bước .
Ta nhìn về phía hắn, thấy hắn lạnh như sương, đến tia ôn hoà nơi mi tâm biến mất.
Nến lách tách nổ nhỏ.
Lâu Ngọc Thanh thấy hắn không đáp, liền bước quỳ trước chân hắn, lí nhí cầu :
“Thần nghe đại bi hậu, ngài vì tình xưa với trưởng tỷ mà cứu thần rời khỏi …”
Lục Chấp vẫn im lặng.
Bên kia, chính đột nhiên vang lên tiếng của Cảnh Hành:
“ phi thân khoẻ mạnh, trẫm lâm hạnh nàng, vậy chưa đủ sao!?”
Một giọng nam khác trầm ngâm đáp:
“ thượng chớ vội. Nếu dẫn hồn nhập thất bại, bụng phi tử, vẫn làm vật thay thế.”
Cả rơi tĩnh lặng.
tiếng thở dốc run rẩy của Lâu Ngọc Thanh.
“Nương nương rõ, đứa trẻ bụng người giá nhường nào.”
Lục Chấp nhìn nàng, chậm rãi :
“Không muốn làm cá nằm trên thớt, thì biến mình thành con dao.”
Ngay khoảnh khắc ấy, mọi hành động trước kia của hắn đều hiện rõ đầu ta.
Đạo sĩ người của hắn, thuật dẫn hồn do hắn sai người tiết lộ cho Cảnh Hành.
Chuyện đắp mộ con hắn dạy cho Lâu Ngọc Thanh.
Dị tượng Giang Bắc càng khiến nàng ta hiểu rõ mưu đồ dẫn hồn của đế.
Mục đích cuối cùng của hắn, chính mượn tay Lâu Ngọc Thanh để giết Cảnh Hành.
20.
Đêm buông xuống nhỏ, khuôn tuấn tú của nam dưới ánh đèn thoáng lộ ý cười.
Hắn cúi người, lấy một gói thuốc nhỏ:
“ cần nương nương thả gói thuốc này dưới gối thượng mỗi đêm, thân người sẽ suy yếu. Đến nương nương sinh tử, giang sơn này, quyền định đoạt của người.”
Nam tử vốn tuấn mỹ như ngọc, khẽ một câu “Thần nguyện phò trợ nương nương và tiểu đăng cơ”, khiến Lâu Ngọc Thanh mơ màng mê loạn, thất thần đáp:
“Thần nguyện cùng đại chia sẻ giang sơn xã tắc.”
Lục Chấp hơi cong khoé môi, lông mi đen như cánh quạ phủ xuống, tạo thành bóng mờ bên má.
Không ai thấy được đôi xám nhạt của hắn khi ấy, ẩn chứa sát khí đậm đặc.
Ta thấy bầu không khí thực không ổn chút nào.
Dẫu biết Lục Chấp không dễ bị mê hoặc bởi sắc đẹp, nhưng lòng ta vẫn thấy không thoải mái.
Ta hừ nhẹ một tiếng, cửa sổ lướt mình ngoài.
Trời Thượng Kinh nhiều gió bụi, hôm nay một âm u.
khe cửa ta nhìn thấy chính , long bào thướt tha, Cảnh Hành tựa như yên giấc bên đống hài cốt giả.
Gương y bình thản, như ngủ thật sâu.
Ta khẽ thở dài.
Cõi hồng trần này, yêu hận rối ren, ai rõ chứ?